Mộc Lộ cùng thiếu niên đi bộ lên núi từ con đường nhỏ phía sau làng, chuyện này đối hai người dễ như trở bàn tay. Thiên Cương Tông được xây dựng tựa vào núi nên ăn cơm, đi học hay trở về nơi ở đều cần phải đi lên đi xuống.
Càng tiến sâu vào trong rừng, khung cảnh lại càng tối đi, ánh mặt trời trở nên mờ nhạt, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gầm gừ yếu ớt của dã thú.
Mộc Lộ nhíu mày thở dài: “Ở trong hoàn cảnh này ngây ngốc một tháng, chắc là vô cùng gian nan.”
“Ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Mộc Lộ suy nghĩ cẩn thận đáp: “Ta nghe vị đại thẩm kia nói, hắn thường xuyên lên núi hái thuốc, cho nên chắc chắn không phải bị lạc đường. Đã quen thuộc địa hình, thân cường cũng thể tráng, khả năng cao là không phải gặp dã thú. Ta đoán hắn đã gặp chuyện gì đó mà mất đi năng lực hành động. Cả thôn đã tìm kiếm vài lần nhưng đều vô ích, có lẽ… hắn đã rơi vào một nơi khuất……”
Nghe Mộc Lộ phân tích, trong đôi mắt thiếu niên hiện lên vài phần kinh ngạc.
Mộc Lộ cũng cảm thấy chính mình biểu hiện không tồi, cười hỏi: “Vậy Thiên Quang sư huynh nghĩ như thế nào?”
Thiếu niên đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm cong lên, khẽ mỉm cười: “Ta nghĩ là…. hắn đã ch.ế.t.”
Rõ ràng ngữ khí nhu hòa đến mức có thể vắt ra nước, nhưng ba chữ cuối lại làm cho Mộc Lộ sững sờ tại chỗ “Cái, cái gì cơ?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play