Lời editor: cho Huyết xin 1fl đi mọi người, đạt được 50fl sẽ có bão chương!

---

Buổi tối, trong núi yên tĩnh, ngoại trừ vài con linh thú đi săn đêm, những kẻ khác đều đã trở về nghỉ ngơi. Một số ngọn núi khác đều đã chìm vào giấc ngủ từ sớm. Giữa đêm khuya, trong bốn phong và một điện của Vạn Thú Tông, chỉ còn lại chỗ của Thẩm Nguy là vẫn sáng đèn.

Đoạn Chu nằm dựa trên giường, nhìn thấy Thẩm Nguy bưng theo một hộp đồ ăn đi vào, có chút khó hiểu liền hỏi:

“Ngươi làm gì?”

Có lẽ vì giọng điệu của hắn có phần lạnh lùng, Thẩm Nguy chỉ cười khẽ hai tiếng, đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi nói:

“Chúng ta linh thú chú trọng ăn gì bổ nấy. Ngươi bị thương nặng, vừa mới hồi phục, vẫn cần được chăm sóc cẩn thận. Ta đặc biệt hầm canh gà, làm thêm chút đồ ăn cho ngươi.”

Gà là từ hậu viện nuôi, rau củ là từ trong vườn nhỏ trồng. May là Thẩm Nguy có chút tài nghệ nấu ăn, nếu không thật sự khó mà làm ra được mấy món này.

Đoạn Chu bình thường phiêu bạt khắp nơi, đối với chuyện ăn uống cũng không có yêu cầu gì quá cao. Nghe Thẩm Nguy nói vậy, hắn mới hơi nghiêng đầu nhìn hộp đồ ăn gọi là "đồ ăn" kia. Trên thực tế, trước khi Thẩm Nguy đem hộp đồ ăn đến, hắn đã ngửi thấy mùi hương rồi.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, thản nhiên nói:

“Ta không ăn. Ngươi mang đi đi.”

“Sao có thể không ăn được?” Thẩm Nguy lập tức đáp: “Ngươi không giống linh thú bọn ta. Chúng ta dù không ăn gì cũng có thể sống được vài ngày, nhưng nhân loại các ngươi nếu không ăn thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn.”

“…Tích cốc.” Đoạn Chu nói bừa, rõ ràng trước đó hắn còn nuốt sống một con thỏ hoang.

“Tích cốc chỉ là không thấy đói, chứ không phải là không muốn ăn.” Thẩm Nguy cẩn thận nói: “Nếm thử chút đi? Dù sao ta cũng đã hầm canh hơn hai canh giờ, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Canh gà này là chính tay hắn nấu. Từ việc nhổ lông gà đến khi làm thành một nồi canh hoàn chỉnh, Thẩm Nguy đã đổ không ít công sức và mồ hôi. Lúc này, hắn mang theo vẻ ngại ngùng nhưng cũng có chút kiên trì, khiến Đoạn Chu thoáng dừng lại một chút.

Ánh mắt của hắn không phải là dịu dàng, mà là mang theo suy tư. Ánh nhìn ấy khiến Thẩm Nguy có chút run rẩy, cảm giác này như đã từng quen biết, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Được.” Cuối cùng, Đoạn Chu vẫn đồng ý. Hắn rũ mắt, nói: “Đặt đồ ăn xuống đi.”

Thẩm Nguy không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi đối diện với Đoạn Chu, hắn luôn có cảm giác bị áp bức khó tả, như thể có thứ gì đó lạnh lẽo đang bám theo, theo dõi hắn. Hắn lắc đầu, cho rằng có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều. Sau khi đặt hộp đồ ăn lên bàn và dặn dò vài câu, hắn mới rời khỏi chỗ ở của Đoạn Chu.

Vừa ra khỏi cửa, hắn suýt nữa bị một con tiểu thanh xà trên đỉnh đầu đập trúng. Đó chính là con rắn nhỏ mà hắn nhìn thấy ngay khi vừa đến thế giới này. Dù đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, dù nó có đẹp hay đáng yêu thế nào, Thẩm Nguy vẫn bị dọa giật mình.

“Tông chủ.” Tiểu thanh xà cuộn đuôi lên nhánh cây, nói: “Thơm quá!”

“Ngươi không được ăn.” Thẩm Nguy thở dài, nói: “Trừ phi ngươi có thể biến thành hình người.”

“Ta có thể mà.” Tiểu thanh xà lè lưỡi cười hì hì với Thẩm Nguy. Có thể thấy được rằng, chủ nhân trước đây hẳn là rất tốt với đám linh thú này. Ít nhất trong ánh mắt của đám linh thú lông xù ở đây, không hề có chút sợ hãi nào đối với Thẩm Nguy, phần lớn là ỷ lại và sùng bái.

Nhưng tiểu thanh xà không chỉ vì canh gà mà xuất hiện. Nó nói:

“Phong chủ bảo ta giám sát tên nhân loại kiếm tu kia. Dù sao thì cũng là nhân loại, cẩn thận vẫn hơn.”

“Cho nên ngươi cứ thế này mà theo dõi hắn à?” Thẩm Nguy có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Ta không dám đến quá gần, thực lực của hắn quá mạnh, ta sợ hắn nhìn thấy ta rồi rút kiếm chém mất.” Tiểu thanh xà bất đắc dĩ nói: “Ta vẫn là muốn giữ mạng.”

Tiểu thanh xà có thật sự quý trọng tính mạng hay không thì Thẩm Nguy không rõ. Nhưng dựa theo tính cách xuất quỷ nhập thần, đi khắp nơi của con rắn nhỏ này, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ bị nó dọa cho chết khiếp.

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

“Không sao, ngươi về nghỉ ngơi đi. Chỗ này ta tự mình trông chừng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Thẩm Nguy cũng không chắc Đoạn Chu đang có ý định gì. Nếu đối phương không thích bị theo dõi, mà con rắn nhỏ này lại luôn nhìn chằm chằm vào hắn, không chừng sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Hắn thật vất vả mới nhặt được một kiếm tu về, đương nhiên không thể dễ dàng để hắn rời đi như vậy.

Tiểu thanh xà nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguy. Thẩm Nguy cười nói:

“Trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiểu thanh xà thò đầu về phía Thẩm Nguy. Không rõ ý định của nó là gì, Thẩm Nguy thử vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó. Quả nhiên, con rắn nhỏ lập tức vui vẻ lè lưỡi, rồi nhanh chóng quấn lấy thân cây, biến mất trong bóng đêm.

Nhìn bóng dáng của con rắn nhỏ, Thẩm Nguy không nhịn được mà cười khẽ. Lúc nãy, cảm giác lạnh lẽo ở chỗ Đoạn Chu hẳn là do con rắn nhỏ này tạo ra. Không hổ là linh thú của Vạn Thú Tông, ngay cả một tiểu thanh xà cũng đã có cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy.

Mấy ngày nay, căn nhà chính của hắn đã được tu sửa xong, hắn cũng đã dọn về ở. Vừa hay ở ngay cạnh chỗ ở của Đoạn Chu, chỉ cách nhau một bức tường.

Đoạn Chu đứng dậy, mở hộp đồ ăn ra, ngửi mùi canh gà. Vốn định tùy tiện đặt sang một bên, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ lại khi Thẩm Nguy bưng hộp đồ ăn vào, vạt áo của hắn còn dính đầy tro bụi. Nếu đoán không nhầm, canh gà và đồ ăn này hẳn là do chính tay Thẩm Nguy làm.

"Ăn chín." Đoạn Chu thấp giọng lẩm bẩm: “Tông chủ Vạn Thú Tông này so với ta thì lại giống ‘kiếm tu’ hơn.”

Giọng hắn thản nhiên, không rõ đang nghĩ gì. Cuối cùng, hắn vẫn uống hết bát canh gà, không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là sợ nếu tùy tiện đổ đi mà bị đối phương phát hiện thì sẽ phải mất công giải thích, tránh phiền phức.

Huống hồ, cũng chỉ là bát canh gà thôi, không có gì to tát cả.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư... Uống liền bảy ngày canh gà, cuối cùng Đoạn Chu cũng không muốn uống nữa. Khi tối hôm đó hắn lại thấy canh gà, không nhịn được mà hỏi:

“Ngày mai có thể không uống được không?”

“Nhưng… có thể mà.” Thẩm Nguy ngơ ngác gật đầu, hỏi: “Sao thế? Ngán rồi à?”

Uống canh gà suốt bảy ngày thì ai mà không muốn chạy trốn. Đoạn Chu bỏ qua câu nói đó, chỉ hỏi:

“Vì sao lại thích nấu canh gà?”

“Vì ta chỉ biết nấu canh gà.” Thẩm Nguy vô tội giang tay, nói: “Món này đơn giản nhất, vặt lông, giết rồi hầm, đơn giản, tiện lợi, dinh dưỡng cao.”

Nghe vậy, Đoạn Chu hơi hé miệng nhưng không tìm được lý do để phản bác.

Dù sao thì sau bảy ngày uống canh gà, hiệu quả cũng rất rõ ràng — ít nhất Đoạn Chu đã bắt đầu đi theo bên cạnh Thẩm Nguy. Dù chỉ là thỉnh thoảng đi theo từ xa, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Nguy nhìn thấy tia hy vọng.

“Chút nữa có muốn ra sau núi không?” Thẩm Nguy nói: “Ta định đi Thanh Long Phong một chuyến, măng trong rừng trúc ở đó ăn rất ngon, ta muốn đào một ít mang về.”

“Ngươi đi một mình à?” Đoạn Chu tò mò hỏi.

“Đúng vậy, ngươi muốn đi cùng không?” Thẩm Nguy cười nói: “Ngươi chưa từng đi dạo quanh Vạn Thú Tông đúng không? Ta dẫn ngươi đi. Trong bốn phong một điện, cảnh sắc Thanh Long Phong là đẹp nhất — rừng trúc, biển mây, bây giờ chưa có tuyết rơi, nhưng nếu vào mùa tuyết thì còn đẹp hơn nữa.”

Đoạn Chu nghe vậy, gật đầu. Hắn ôm kiếm dựa vào một bên, nhìn Thẩm Nguy miêu tả sống động vẻ đẹp của Thanh Long Phong, hỏi:

“Chính là nơi Thanh Tư ở? Nơi có con Trúc Diệp Thanh Xà đó?”

“A, đúng rồi.” Thẩm Nguy gật đầu: “Nhưng đừng gọi là Trúc Diệp Thanh Xà trước mặt hắn, đó là tên chủng loài thôi, hắn có tên riêng.”

“Chủng loài…” Đoạn Chu không biết nhớ tới điều gì, trong mắt lóe lên ý cười, rồi nói:

“Được, ngươi dẫn đường đi. Ta muốn xem thử trong truyền thuyết Thanh Long Phong, rừng trúc và biển mây đẹp cỡ nào.”

Thẩm Nguy vốn định dẫn Đoạn Chu đi dạo một chút. Giờ đối phương đã đồng ý, hắn liền vui vẻ vỗ vai Đoạn Chu, cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm, Vạn Thú Tông tuyệt đối tốt hơn trong lời đồn rất nhiều.”

“Được, để ta xem thử.” Đoạn Chu vốn định né tránh, nhưng thấy Thẩm Nguy không chút phòng bị dựa vào vai mình, hắn bèn đứng yên tại chỗ, để mặc đối phương tựa vào. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Nguy, nói:

“Dẫn đường đi.”

Thẩm Nguy mặc trường bào trắng, thắt đai lưng màu bạc, đội ngọc quan, tóc dài buộc gọn. Áo choàng khoác hờ trên vai, phối hợp với gương mặt tuấn tú phi phàm, quả thật khiến người ta khó mà rời mắt.

Đặc biệt là khi hắn chăm chú nhìn Đoạn Chu, ánh mắt thuần khiết đến mức người tâm tàn nhẫn nhất cũng không thể thốt ra lời từ chối.

Khoảng cách từ nhà gỗ của Thẩm Nguy đến Thanh Long Phong rất gần. Khi tới nơi, quả nhiên là rừng trúc và biển mây. Nhưng điều đặc biệt là ở đây có rất nhiều rắn. Thanh Long Phong không chỉ có rắn, mà còn có thằn lằn, nhện và các loài bò sát khác.

Trước đây khi Thẩm Nguy hỏi về cách phân biệt đệ tử Thanh Long Phong và đệ tử Bạch Hổ Phong, Ô Mạn đã nói:

“Có lông là Bạch Hổ Phong, không có lông là Thanh Long Phong.”

Cách phân biệt này ngắn gọn, rõ ràng. Quả nhiên hôm nay nhìn tận mắt, phương pháp này thực sự rất chính xác.

“Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị rắn cắn.” Thẩm Nguy cẩn thận đi phía trước, nói:

“Ở đây rắn hầu như đều là linh thú, hầu hết đều có thể hóa hình, nhưng tu vi rất thấp, lại còn là rắn độc. Ngươi mà giẫm lên, chắc chắn sẽ bị cắn.”

“Độc mạnh lắm sao?” Đoạn Chu hỏi.

“Ngươi từng nghe tới ‘Bảy Bước Xà’ chưa?” Thẩm Nguy cười hù dọa:

“Cho nên nhớ đi theo ta, chúng sẽ không dám tới gần ta đâu.”

Vừa dứt lời, một đàn rắn đã bò tới, suýt nữa leo lên người Thẩm Nguy. Hắn lập tức đứng thẳng người, nhìn đám rắn nhỏ kích động kia, chỉ cảm thấy dựng cả tóc gáy. Sau lưng, Đoạn Chu lạnh nhạt nói:

“À? Không tới gần ngươi à?”

Thẩm Nguy cười gượng:

“Có thể do lâu rồi ta không tới đây, chúng nhớ ta quá thôi.”

Nghe Thẩm Nguy nói bừa, Đoạn Chu bất giác khẽ cười. Ý thức được mình vừa cười, hắn liền lập tức thu lại vẻ mặt, nhìn những con rắn đang bò về phía Thẩm Nguy.

Khi Thẩm Nguy chuẩn bị nhấc chân bước đi, hắn đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung. Đoạn Chu đứng trên kiếm, ôm Thẩm Nguy vào lòng, hỏi:

“Còn muốn xem rừng trúc và biển mây không?”

“Đổi… đổi sang Bạch Hổ Phong đi.” Thẩm Nguy thở dài:

“Rừng trúc để đến mùa tuyết xem sau.”

Đoạn Chu khẽ cong khóe môi, lập tức đổi hướng bay đến Bạch Hổ Phong.

Đến nơi, một đám thỏ và sóc nhỏ chạy tới vây quanh. Đoạn Chu định bước qua, nhưng đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, Thẩm Nguy bị hất ngã, suýt chút nữa rơi xuống sườn dốc.

Ngay lúc đó, một con Bạch Hổ nhảy tới đỡ lấy Thẩm Nguy.

“Đại ca.” Bạch Khiếu tiến lại gần, ngửi ngửi rồi hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Nhìn vào con hồ ly trắng béo trong lòng Thẩm Nguy, Bạch Khiếu lạnh lùng nói:

“Xuống mau.”

Con hồ ly lập tức cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, rúc sâu vào lòng Thẩm Nguy, nhất quyết không chịu ra.

"Ta không có việc gì." Thẩm Nguy lắc đầu, cười nói: “Ta còn tưởng hôm nay ngươi không ở Bạch Hổ Phong.”

Bình thường Bạch Khiếu sẽ dẫn theo đệ tử trong tông môn ra ngoài để tuần tra, điều tra lãnh địa, nhằm ngăn cản những kẻ xâm nhập hoặc linh thú lạc vào. Nhưng hôm nay lại vừa hay trùng hợp. Thẩm Nguy quay đầu nhìn sườn dốc, thực ra cũng không quá nguy hiểm. Dù có ngã lăn một chút thì cũng không đến mức tổn thương xương cốt. Hắn là linh thú hóa hình, tuy chưa rõ nguyên hình của mình là gì, nhưng so với thân thể phàm nhân thì chắc chắn là da dày thịt béo hơn nhiều.

"Vốn dĩ phải đi tuần tra, nhưng hôm nay vừa hay gặp Thanh Tư. Hắn nói sẽ đi, nên ta không đi nữa." Bạch Khiếu nói.

Hắn và Thanh Tư vốn không hợp nhau, thường tách ra hành động riêng. Điều này Thẩm Nguy đã đoán trước, nên hắn chỉ gật đầu, rồi nhìn xuống cục bông trắng trong lòng, nói: “Ta dẫn Đoạn Chu đi thăm bốn phong một điện.”

Thực ra từ sớm Bạch Khiếu đã thấy Đoạn Chu đi theo Thẩm Nguy, nhưng hắn không biết Thẩm Nguy mang người này đến làm gì. Giờ nghe Thẩm Nguy nhắc đến, hắn mới nói: “Bạch Hổ Phong nhiều nhất là linh thú. Đại ca, các ngươi cứ thoải mái xem, ta sẽ đi theo bên cạnh.”

"Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi." Thẩm Nguy vẫy tay. Áp lực từ con hổ lớn này không hề nhỏ, đặc biệt là mỗi lần Bạch Khiếu thích cọ cọ hắn. Con Bạch Hổ này chẳng hề ý thức được sức mạnh của mình, khiến Thẩm Nguy mỗi lần đều bị cọ đầy mặt nước miếng.

Chủ yếu là… đầu lưỡi của con hổ này còn có gai ngược. Nếu là người phàm mà bị liếm, e rằng sẽ trầy da chảy máu.

Nghe Thẩm Nguy nói không cần mình đi theo, cái đuôi vốn đang vẫy vui vẻ của Bạch Khiếu từ từ cụp xuống. Nó có chút tủi thân, khẽ rung đôi tai lông xù, rồi nói: “Đại ca…”

"Nó đi cùng ta là được rồi." Thẩm Nguy nhẹ nhàng vuốt ve con hồ ly trắng mập mạp trong lòng, rồi cười nói: “Huống chi còn có một vị kiếm tu cao thủ đi cùng.”

Nghe vậy, Bạch Khiếu liếc nhìn Đoạn Chu, ánh mắt từ đầu đến chân đánh giá một lượt. Hiển nhiên trong mắt nó, Đoạn Chu chẳng có chút sức uy hiếp nào. Nó ghé sát tai Thẩm Nguy, thì thầm: “Đại ca, ngươi chắc là kiếm tu sao? Hắn trông yếu quá.”

"Đừng coi thường hắn." Thẩm Nguy cũng quay đầu liếc nhìn Đoạn Chu, cười nói: “Ta cảm thấy hắn có thể làm được.”

Về trực giác và khả năng đánh giá cảm xúc, Thẩm Nguy tự nhận mình đứng thứ hai thì chẳng ai dám nhận đứng đầu.

Trong đáy mắt Đoạn Chu thoáng qua vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Thẩm Nguy lại tin tưởng mình như vậy. Nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao, từ Thẩm Nguy cho đến các linh thú khác trong Vạn Thú Tông, đều luôn nhắc đến kiếm tu. Dường như bọn họ đang tìm kiếm kiếm tu thì phải.

Quả nhiên không lâu sau, Thẩm Nguy đã thành công đuổi Bạch Khiếu đi, rồi tiến đến trước mặt Đoạn Chu, nói: “Vừa nãy chính là phong chủ Bạch Hổ Phong — Bạch Khiếu. Toàn bộ Bạch Hổ Phong phần lớn đều là linh thú lông xù, ví dụ như con này.”

Con hồ ly trắng béo trong lòng hắn thò đầu ra, cẩn thận đánh giá Thẩm Nguy, rồi nhân lúc đối phương đang nói chuyện, liền hôn một cái lên tay Thẩm Nguy. Sau đó nó nhanh chóng nhảy khỏi lòng hắn, trốn vào trong bụi cỏ, len lén nhìn Thẩm Nguy.

"Con hồ ly đó…" Đoạn Chu chần chừ hỏi: “Là hồ ly bình thường?”

"Đúng vậy." Thẩm Nguy gật đầu: “Vạn Thú Tông phần lớn đều là linh thú, nhưng cũng có một số ít là thú thường. Con hồ ly trắng này vốn là tam vĩ hồ. Sau đó khi đột phá đuôi thứ tư, nó suýt bị thiên kiếp đánh tan hồn phách. Cũng may nó đã tự chặt đứt hai đuôi để giữ mạng, nhưng từ đó nó chỉ còn là hồ ly bình thường, phải tu luyện lại từ đầu.”

Linh thú tu luyện, ngoài một số linh thú có huyết mạch thượng cổ bẩm sinh đã có linh lực, phần lớn đều phải tu luyện từ từ bằng sức mình.

"Vậy ngươi là linh thú gì?" Đoạn Chu đột nhiên hỏi: “Là tẩu thú hay phi hành linh thú?”

"Tẩu thú." Thẩm Nguy nhớ trước đây Thanh Tư từng nói, nguyên chủ tuy chưa bao giờ để lộ nguyên hình, nhưng từng có tai lông xù và cái đuôi. Có hai đặc điểm đó, thì chỉ có thể là tẩu thú.

"Vậy… là loại tẩu thú nào? Hổ? Báo? Hay là thỏ?" Đoạn Chu tiến đến gần, cẩn thận quan sát nét mặt Thẩm Nguy. Nhưng Thẩm Nguy chỉ lắc đầu, nói: “Cái này… khó mà nói.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play