Thẩm Nguy vô cùng nhạy bén nhận ra rằng, từ sau khi hắn cho Tiểu Hắc Xà nuốt cổ trùng “đồng sinh cộng tử”, bất kể là Tiểu Hắc Xà hay Đoạn Chu, cả hai đều không để ý tới hắn nữa.
Tiểu Hắc Xà không phản ứng thì hắn còn hiểu được, nhưng đến cả Đoạn Chu cũng lạnh nhạt thì hắn thật sự không lý giải nổi. Rõ ràng viên đan dược kia là Đoạn Chu đưa mà, chẳng lẽ chuyện này Đoạn Chu không đồng ý sao?
“Đại ca.” Xích Loan bước tới thì thấy Thẩm Nguy đang bưng canh gà từ phòng bếp ra, thấy đồ ăn sắp hết sạch rồi, nàng bất lực nói: “Cái tên kiếm tu kia còn đang dỗi à? Theo ta thấy thì đánh cho một trận là xong.”
“Ngươi đánh hắn?” Thẩm Nguy liếc mắt nhìn nàng đầy ngờ vực.
Xích Loan vội vàng lắc đầu, cười khổ: “ Ta đánh không lại.”
Thẩm Nguy thở dài. Dù có đánh thắng thì cũng không thể ra tay. Không nói đến việc hắn là tấm bùa giữ mạng cuối cùng của Vạn Thú Tông, chỉ riêng chuyện đã ở cạnh nhau lâu như vậy, Thẩm Nguy cảm thấy Đoạn Chu thực sự là một kiếm tu có phẩm hạnh không tồi. Thời buổi bây giờ, tìm đâu ra người vừa mạnh mẽ vừa có đạo đức như thế?
Xích Loan lại gần ngửi mùi canh gà thơm phức, rồi hỏi: “Đại ca, hắn giận cái gì vậy? Cảm giác như tự nhiên đang yên đang lành lại nổi giận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play