Ngay từ lúc đầu nghe thấy mấy chữ “ Hạ vuốt lưu tình”, Thẩm Nguy vẫn chưa kịp nhận ra có vấn đề gì, nhưng chỉ hai giây sau, hắn bất chợt ngẩng đầu nhìn Trần Lập Thanh – người vừa nói câu ấy – rồi thầm nghĩ người này dùng từ thật cẩn trọng, không hề sơ suất.
Nhưng cùng lúc đó, Đoạn Chu – người đang đeo mặt nạ hình xà linh – lại liếc nhìn Trần Lập Thanh vài lần.
Trước kia khi hắn cùng Trần Lập Thanh lang bạt trong Tu Chân giới, thỉnh thoảng đánh nhau với người khác hoặc linh thú khác, Trần Lập Thanh cũng thường nói câu: “ Hạ vuốt lưu tình!”
Vào những lúc đó, Đoạn Chu luôn đáp lại một câu: “Ta là rắn, không phải rồng, làm gì có móng vuốt.”
Mà Trần Lập Thanh thì sẽ nở nụ cười quen thuộc, nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành rồng, sớm muộn gì cũng sẽ có móng vuốt.”
Khi ấy, Đoạn Chu thật lòng xem Trần Lập Thanh là bằng hữu. Nhưng vị bằng hữu này lại luôn thèm muốn yêu đan của hắn, thậm chí còn đánh lén hắn, giương đao tuốt kiếm, muốn lấy mạng hắn. Nghĩ tới đây, trong mắt Đoạn Chu thoáng qua một tia sát khí.
Cảm nhận được luồng sát khí nhắm vào mình, Trần Lập Thanh cũng đưa mắt nhìn về phía đuôi thuyền, trong lòng đột nhiên đập nhanh, sau đó ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Không thể nào, hắn chắc chắn đã chết, chỉ là ảo giác thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT