"Mà một khi số lượng trao đổi quá nhiều -- trên người liền sẽ không còn có trí nhớ thuộc về mình, tự nhiên logic hành sự của người đó, liền tưởng như hai người." Văn Hạo nhìn Bạch Vụ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, càng trở nên bội phục. Bạch Vụ tiếp tục nói: "Ta đã từng đi đến các tàu của chiếc thuyền cứu nạn kia, nơi đó được cải tạo thành sòng bạc, quy tắc cũng bởi vì thế lực Hắc Kim Đảo tham dự, phát sinh biến hóa cực lớn. Nhưng trong đó đích xác còn có năng lực trao đổi ký ức" "Về sau người Hắc Kim Đảo lại không có sử dụng loại năng lực này, chỉ có thể làm giao dịch khác, cho nên cũng có thể gián tiếp từ một điểm này chứng minh suy đoán của ta." Văn Hạo gật gật đầu: "Ta hiểu. Những người đó nói, một khi tiến vào, liền có thể thấy được rất nhiều cửa, có một ít người đánh bậy đánh bạ tìm được cửa trở về, có một ít người thì quên mất
phải đi về, vĩnh cửu mất phương hướng ở trong mê cung ký ức". Bạch Vụ cười nói: "Không sai, cho nên ta có một suy đoán táo bạo...người kiến tạo chiếc du thuyền
này, mục đích thực sự, là vì chế tạo ra bến cảng cuối cùng của nền văn minh nhân loại." Thuyết pháp này khiến cho Văn Hạo rất khó hiểu: "Có ý tứ gì? Vậy vì sao y không mang theo chúng ta đi đến Tòa Tháp?" "Ta nhận thức một nhà khoa học, ông ta luôn cảnh giác với Tòa Tháp, có lẽ ai đó cũng có quan điểm giống nhà khoa học này. Hơn nữa hãy chú ý đến những gì ta nói--". Bạch Vụ nói chậm lại, rất nghiêm túc nói: "Là bến cảng cuối cùng của nền văn minh nhân loại, không phải là bến cảng cuối cùng của nhân loại, giữa hai cái này có sự khác nhau rất lớn." Văn Hạo suy nghĩ những lời này, dần dần hiểu được: "Y muốn lưu giữ ký ức của nhân loại!" "Không sai, kế hoạch thuyền cứu nạn Vốn dĩ đến rất đột ngột, người khởi xướng này đến cùng là
muốn làm cái gì, chúng ta không rõ ràng lắm." "Thế nhưng, y hiển nhiên là một người rất tuyệt vọng rất bi quan đối với tương lai, y không cho rằng chiếc thuyền này sẽ còn có nhân loại, văn minh nhân loại, có lẽ cũng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở trong màn sương mù đen" "Lịch sử chân chính, sẽ bởi vì nhân loại tuyệt diệt, mà triệt để biến mất" "Cho nên y muốn lưu giữ ký ức của mọi người, bảo tồn ký ức của mọi người. Đoàn thuyền viên tiến
vào mê cung, sẽ đạt được một bộ phận ký ức, nhưng là sẽ mất đi một bộ phận ký ức." "Nhìn từ điểm này, chúng ta cũng có thể đưa ra một giả thiết táo bạo." "Giả thiết gì?" "Nếu như ta là một con Ác Đọa, toàn bộ thế giới cũng bị Ác Đọa chiếm lĩnh, nhân loại còn có một bộ phận kéo dài hơi tàn ở trong Tòa Tháp, còn có một bộ phận trốn ở ngoài tháp chờ chết. Mà ta với tư cách là một con Ác Đọa, tiến vào mê cung, người suy nghĩ một chút xem, phát triển tiếp theo sẽ là cái gì?" Một phỏng đoán rất thú vị, Văn Hạo nói theo dòng suy nghĩ này: "Ta sẽ dần dần bởi vì trao đổi ký ức, bởi vì tiếp tục tiến vào cái mới trong mê cung trí nhớ, không ngừng phát sinh trao đổi ký ức...biến thành một con Ác Đọa mới tinh?" Bạch Vụ gật gật đầu, ra hiệu cho Văn Hạo nói tiếp, Văn Hạo trong giây lát hiểu được: "Ta là một con Ác Đọa ký ức bị triệt để trao đổi, bởi vậy một khi ta rời khỏi mê cung, ta tuy vẫn là một con Ác Đọa, nhưng trí nhớ của ta sẽ khiến cho ta trở thành một nhân loại...hành vi của ta sẽ lựa chọn bảo vệ nhân loại?" Văn Hạo nói đến đây, thậm chí có chút trở nên kích động. Y không quan tâm đến việc bảo vệ nhân loại, nếu như Bạch Vụ không xuất hiện, hôm nay y thậm chí sẽ giết chết vô số nhân loại.
Nhưng y vẫn rất kích động, hoá ra cách đây 700 năm, đã có người thực sự muốn cứu vớt thế giới này? "Không sai, bởi vì ký ức bị trao đổi triệt để, chính là ký ức của nhân loại, người mang theo ký ức nhân loại, nhớ lại nền văn minh nhân loại, cho nên sẽ từ từ bắt đầu khôi phục." "Nếu như người rất nhỏ yếu, có lẽ sẽ bị các Ác Đọa khác giết chết. "Ngươi nếu như người rất cường đại, liền có thể đủ để mở ra một phương lĩnh vực" "Người chế tạo du thuyền, đại khái là thật sự tin tưởng nhân loại sẽ tuyệt diệt, những lựa chọn của y không phải là bảo toàn nhân loại, mà là bảo toàn ý chí nhân loại, văn minh nhân loại, ý nghĩ đẹp đẽ cỡ nào!" Văn Hạo thán phục. "Chỉ là, Bạch đại ca, suy đoán của người có chứng cớ không?" "Chỉ có một căn cứ rất nhỏ. Bởi vì có hai Cỗ thế lực, đều đang tìm kiếm Tỉnh Tam. Thái độ của bọn hắn không giống như cứu viện, càng giống như là...cho rằng Tỉnh Tam là một loại bảo tàng nào đó. Ta chỉ có thể đưa ra giả thiết hợp lý, Tỉnh Tam mất đi ký ức, rất dễ dàng bị khống chế. Bọn hắn muốn khống chế Tỉnh Tam, đạt được lực lượng cường đại của Tỉnh Tam" Văn Hạo hiểu được, đây thật là một suy đoán rất có sức thuyết phục.
Bạch Vụ tiếp tục nói: "Nhưng không quan trọng, ta sẽ tự mình đi vào mê cung ký ức chứng thực, suy đoán chỉ là suy đoán, có lẽ bên trong vẫn tồn tại bí mật khác, có lẽ là cách biệt một trời một vực so với suy nghĩ của ta." Rất thản nhiên, quá trình thăm dò của Bạch Vụ chính là như vậy, dũng cảm đi tìm kiếm bằng chứng, căn bản sẽ không e ngại sai lầm của mình. Cái gọi là suy đoán, chỉ là một cái ý nghĩ vào trước khi tiến vào lĩnh vực không biết, là một cái phương hướng. Văn Hạo rất bội phục loại dũng khí này: "Ta rất nông cạn, ta một mực suy nghĩ ý nghĩa của cấm địa là cái gì, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ đến tầng mà người nói...điều này làm cho ta cảm giác được, nhân tính thật vĩ đại." Đúng vậy, nhân tính thật vĩ đại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT