Hứa Linh cúi đầu xuống thấp hơn. Nàng kỳ thật rất sợ hãi. Sợ hãi những gì Đường Cảnh nói đối với chính mình đều là giả, sợ hãi Đường Cảnh đi vào khu vực này, bỗng nhiên quay đầu, chửi mình là một con quái vật, là một kẻ vướng víu... Cho dù bị lừa cũng không có liên quan, mình bây giờ, rất chán ghét cô độc, cho dù bị người lợi dụng cũng tốt, chỉ cần không để cho mình bị vứt bỏ. Chỉ cần không xuyên thủng lời nói dối là được. Đường Cảnh cười cười: "Lần này là ngươi, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Ta không có khả năng một mực dựa vào người. Hơn nữa ta rất lợi hại, ngươi đã quên rồi sao? Bằng không thì người cũng sẽ không ở chỗ này." "Thế nhưng... thế nhưng người sẽ thay đổi, ngươi cũng sẽ bị năng lực này ảnh hưởng. Người sẽ không sợ...con người thật của mình sao?" Có rất ít người trung thực, sắc sảo, đối mặt với bản tâm của mình, đại đa số người đều chán ghét con người thật của mình. Hư vinh, dối trá, tự ti, tự ngạo, tham lam, ít nhiều gì, nhân tính cũng sẽ
dính một ít loại vật này. Đường Cảnh hiện tại theo quan điểm của Hứa Linh là không hoàn hảo, nhưng rất khả ái. Nàng không muốn Đường Cảnh giống như những kẻ bại hoại kia, nàng tuy tin tưởng Đường Cảnh, nhưng đối với số phận lại có sợ hãi. Đường Cảnh bừng tỉnh, y trầm mặc trong chốc lát, rất nhanh liền nghĩ đến, nếu như mình tiếp tục
trầm mặc, sự lan tràn sẽ càng lúc càng lớn. "Nhân loại vốn dĩ có rất nhiều xấu xa, có lẽ bản tâm của ta cũng không tốt đẹp lắm, cho nên bởi vậy ta mới ước thúc chính ta, người lương thiện trời sinh rất ít, giống như chúng ta khi còn bé, vào thời điểm nghịch ngợm cũng không có thiện ác thị phi, nhưng theo chúng ta không ngừng ước thúc bản thân, chúng ta liền dần dần biến thành người tốt." "Ngươi hãy nhìn những người này một chút, bọn họ ngày bình thường chưa hẳn đã hư hỏng như vậy, có lẽ mọi người cũng tôn trọng bọn họ, bọn họ vì đạt được sự tôn trọng của mọi người, sẽ không ngừng áp chế ý nghĩ chân thật, dối trá trong nội tâm, nhưng ở trong quá trình này, có lẽ bọn họ sẽ thật sự hiểu được tôn trọng nữ nhân, tôn trọng nhân quyền." Đường Cảnh nói lời nói này rất thẳng thắn vô tư, Hứa Linh ngẩng đầu, đột nhiên cảm giác được Đường Cảnh vào giờ khắc này, có chút giống với Đường Cảnh mới gặp gỡ.
Đường Cảnh bắt đầu đi về hướng siêu thị: "Đi thôi, cùng ta đi xem thử, ta rốt cuộc là một người như thế nào. Ta cũng rất muốn biết..." "Trong nội tâm của ta không có một mặt tà ác gì đó" Chuỗi sức mạnh ước chừng cấp hai, đã đủ để cho Đường Cảnh giống như các nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, nhảy tường vọt rào. Hứa Linh thì rất dễ dàng đi theo sau lưng Đường Cảnh. Rất nhanh, hai người tiến vào bên trong phạm vi bị năng lực lây nhiễm bao trùm. Về phần những nhân viên cảnh sát đang kéo dây vàng ngăn cách, không cho người không có phần sự tiến vào, nhìn thấy Hứa Linh cùng với Đường Cảnh bỗng nhiên xuất hiện, liền bắt đầu hô to ngăn cản, mà những người khác thì làm như không thấy. Phá án? Chấp pháp? Phá năm, chấp sáu, hôm nay ta chỉ muốn được vui vẻ, được phóng túng và được là chính mình! Làm việc? Người tự do vĩnh viễn không làm việc! Ở trong bầu không khí tự do như vậy, Đường Cảnh phát hiện ra, chính mình hoàn toàn có thể nghênh ngang đi vào, căn bản không cần cùng với Hứa Linh lẻn vào. Sau khi tiến vào từ cửa thang máy, Đường Cảnh rất nhanh đi tới tầng 1 siêu thị Allma.
Tầng 1 phần lớn liên quan đến thực phẩm, hầu hết khách nhân cũng ở đây. Vừa bước vào siêu thị, liền thấy có người gọi điện thoại cho cha mẹ đòi tiền: "Các người sinh ra ta, đã được sự đồng ý của ta chưa? Con mẹ nó ngày bình thường lúc mang ta đi khoe khoang, làm sao không đề cập đến sự vất vả của ta? Đừng có mà thảo mai, gửi tiền cho ta!" Một người trẻ tuổi có hiếu nói. Đường Cảnh nhỏ giọng nói với Hứa Linh: "Ngươi...ngươi có thể cảm ứng được đối phương không?" "Khí tức của đối phương có thể lan toả, bao phủ không ít người ta chỉ có đến gần mới có thể cảm ứng được." Khí tức của nhân loại cùng với Ác Đọa hoàn toàn bất đồng, nhất là vào thời điểm sản sinh tâm tình tiêu cực. Nhưng người ở nơi này...hiện tại cũng bởi vì sa đọa, phóng túng, cảm thấy rất thoải mái, họ chưa bao giờ được "tự do" đến thế. Đường Cảnh gật gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta hãy tìm từng người một, ta đi đằng trước, người đi theo sau lưng ta" Hứa Linh không nghĩ tới, Đường Cảnh dường như không có biến hoá gì.
Hay là nói, Đường Cảnh đã có được năng lực chống cự nhất định? Điểm này Đường Cảnh cũng rất kỳ quái. Kỳ thật trong nội tâm của y, đã có một ít ý nghĩ đang nảy sinh, y rất muốn đánh cho những kẻ ngạo mạn này một trận. Rất muốn cao giọng nói với Hứa Linh, trêu chọc ngươi là sư phụ của ta! Ta không có trêu chọc ngươi, ta là thật sự coi ngươi là bạn. Chẳng qua những ý nghĩ này, y có thể kiềm chế được. Rõ ràng rất muốn nói lời ác độc với những kẻ ngày bình thường tự cho mình là tài trí hơn người này, cũng rất muốn chửi mắng những giáo viên không công bình kia một trận, thậm chí...còn muốn nhào nặn mặt của Hứa Linh một phen, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện, cũng không có mãnh liệt đến mức nhất định phải làm như vậy. Tinh thần lực. Đường Cảnh tự nhiên không thể lý giải khái niệm tinh thần lực, người có tinh thần lực càng mạnh, thì khả năng chống lại năng lực này càng mạnh. Cho nên Hứa Linh liền không hề có cảm giác, nàng vốn là Ác Đọa có tinh thần lực tương đối cường đại, đối với loại năng lực dị biến khuếch tán cảm xúc vừa mới thức tỉnh này, hoàn toàn miễn dịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play