Trên bầu trời có những con bướm đêm mặt người to lớn bay lượn, sau khi Ác Đọa hóa, những con bướm đêm mặt người này là có được trí tuệ nhất định. Ánh sáng và sức nóng thu hút chúng, nhưng mùi của thi thể trùng tộc khiến cho chúng sợ hãi. Tổng hợp lại, những con bướm đêm mặt người này không dám làm gì Ngũ Cửu. Ngũ Cửu chậm rãi ăn những chiếc chân ve sầu nướng có vị ngon như thịt gà, vào thời điểm ăn, vừa ăn vừa không quên lẩm bẩm. Mèo đại khái biết được, nhân loại này đã trúng một loại trạng thái tiêu cực nào đó. Thật đáng thương, nhân loại thật sự là sinh vật nhỏ yếu. Nét mặt của nó, đại khái chính là trêu tức cùng với giễu cợt của mèo, giống như một con mèo rất béo, với đôi mắt và bộ râu nheo nheo, đắc thắng nhìn vào cái bể cá trống rỗng của chủ nhân, như muốn nói: nhìn kìa, cá chính là bị ta ăn. Chẳng qua Tâm La của Ngũ Cửu, không bắt được biểu tình tinh vi như vậy, cho nên y cũng không
biết con mèo này lộ ra biểu tình rất gợi đòn. Bầu không khí vào giờ khắc này khiến cho mèo cảm thấy...rất thoải mái. Cho nên rất nhanh...nó không vui. Bởi vì tay của Ngũ Cửu đột nhiên chấn động kịch liệt, mũi thở ra sương lạnh, bản năng sinh tồn khiến cho Ngũ Cửu muốn cuộn mình lại. Trạng thái tiêu cực hàng lâm, Rét Lạnh Cực Độ. Mèo ước tính thời gian một chút, cũng xác định được là loại trạng thái tiêu cực mới nào đó rơi xuống trên người nhân loại yếu ớt. Yếu ớt quá, meo. Lần này, y hẳn là sẽ không thể chịu nổi nữa? Ừ, lần này liền giết y! Mèo nghĩ như vậy, lại một lần nữa bị cử động của Ngũ Cửu làm cho phát mộng. Ngũ Cửu rất muốn cuộn mình lại để giữ ấm, giống như những gì con người sẽ làm trong thời tiết cực lạnh, để cho bản thân cảm thấy bớt lạnh hơn. Đây là bản năng sinh tồn của thân thể. Nhưng vào thời khắc này...Ngũ Cửu không làm theo bản năng sinh tồn của mình. Y chỉ là ôm con mèo này, bắt đầu đi vào trong màn đêm.
Mèo có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của Ngũ Cửu đang giảm xuống nhanh chóng. Thậm chí không bao lâu nữa, máu của nhân loại này sẽ kết bằng. Ở trong loại tình huống này, y vì sao không sử dụng cái đĩa quay kia? Vì sao lại không trở về Toà Tháp chứ? Mèo không thể lý giải. Ngũ Cửu chỉ là mang theo mèo đi thẳng, y làm sao tới, liền trở về như thế. Ở trên đường đều là thi thể trùng tộc, đây là toàn bộ thành quả chiến đấu của Ngũ Cửu trong mấy chục ngày này. Mèo có chút kinh ngạc, nhân loại này đã chiến đấu trong tình trạng hấp hối thế này sao? Y thật sự là người điên sao? Ngũ Cửu đương nhiên không điển. Tướng mạo có chút nghiêm túc, nghiêm túc đến có chút hung dữ, nhưng nội tâm của Ngũ Cửu kỳ thật là một người rất hiền lành. Mèo cũng rất nhanh thấy được loại hiền lành này. Trong khi nghe nhân loại này liên tục lẩm bẩm những lời không thể giải thích được, nó thấy được ánh mắt của nhân loại...vẫn có ánh sáng.
Y đã sắp chết cóng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo... Y không phải là phát điên, mà trông càng giống là muốn làm một kiện sự tình gì đó. Một hồi lâu sau, mèo cảm thấy rét lạnh đã xuyên thấu qua bộ lông của chính mình, có thể tưởng tượng được, cũng không ngoa khi nói rằng nhân loại này hiện tại là một tác phẩm điêu khắc trên bằng biết đi. Ở dưới trạng thái Rét Lạnh Cực Độ, y dựa vào tố chất thân thể hơn người, cùng với ý chí càng kinh người hơn, cứng rắn vượt qua một đoạn đường đi dài dằng dặc. Đi tới...bìa rừng sâu bọ.
Cuối cùng, Ngũ Cửu đặt mèo xuống, nói: "Chạy...chạy đi." Hàm răng của người nam nhân này run cầm cập, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng đang giảm xuống. "Đừng...đừng có trở lại đây...rất, nguy hiểm."
Bịch!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play