"Ta...không phải là nhân loại...ta là quái vật! Ta là quái vật...ngươi không được qua đây...ngươi cũng là quái vật!" Tiểu cô nương thấy Đường Cảnh tiến lại gần mình, liền càng ép sát thân thể vào góc tường. "Đường Cảnh" liền dừng bước lại. Biến thành Ác Đọa là phải trả giá, ngay cả khi vẫn giữ bộ dáng...nhân loại, cũng không phải là nhân loại. Cho nên hắn biết rõ, an ủi đối phương vẫn còn là nhân loại, là một loại lừa gạt vụng về. "Thế giới này đã bắt đầu ngã bệnh, càng ngày sẽ có càng nhiều nhân loại giống như ngươi, ngươi sẽ dần dần phát hiện ra mình trở nên rất hứng thú đối với tra tấn nhân loại, bởi vì vào thời điểm nhấn loại sợ hãi, sẽ tản mát ra một loại khí tức như đồ ăn mà người không thể kháng cự được." Hứa Linh kinh ngạc nhìn Đường Cảnh, bản thân bây giờ xác thực là như vậy.
Vài ngày trước, nàng biến thành quái vật, kỳ thật cũng không muốn thương tổn những người này, nàng chỉ là cảm giác được thân thể của mình trở nên cường đại, thần kinh vận động mạnh mẽ không giống như nhân loại. Thậm chí có thể không cần ngủ không cần ăn, đồng thời...thân thể cũng phát sinh một ít biến hóa. Một loại biến hoá mà người khác không thể nhìn thấy, nhưng mình lại biết chính mình không còn là nhân loại nữa. Nhưng nàng không có đi trả thù những người đã từng thương tổn mình, nàng chỉ muốn quay lại phòng học trước đó và chơi giai điệu mà mình thích. Kết quả mới có việc lạ đàn piano tại phòng học nhạc vào ban đêm. Chỉ là hôm nay...khi Đế Na định xông vào phòng học nhạc này, chuẩn bị thân mật với bạn trai, họ liền nghe được tiếng đàn piano. Piano Ký Linh có thể làm cho người ta thấy được ảo giác giống như ăn phải nấm ảo giác vậy. Ảo giác sẽ khiến cho người ta sản sinh rất nhiều tâm tình. Mà Hứa Linh cảm nhận được loại tâm tình kia, liền muốn muốn thôn phệ bọn họ. Những trải nghiệm bị Tịch Nhĩ xâm hại ngày xưa lần lượt hiển hiện, cho dù cuối cùng vẫn có thể
bảo toàn sự trong sạch của mình. Nhưng ở dưới lời nói dối kia, một nửa cuộc đời của nàng đã bị hủy hoại. Đủ loại thù hận nổi lên, khiến cho Hứa Linh khó có thể ức chế ý nghĩ muốn tra tấn hai người vô tội này. Bọn họ tuy vô tội, nhưng cũng đáng giận giống như Tịch Nhĩ! Giết chết bọn họ! Thôn phệ bọn họ! Thanh âm như vậy không ngừng vang lên ở trong đầu Hứa Linh, khiến cho Hứa Linh suýt nữa phạm phải sai lầm lớn. May là vào thời điểm này, Đường Cảnh xuất hiện. Người nam nhân này trông rất nhỏ yếu, lúc mới đầu suýt nữa bị giết chết...nhưng đột nhiên, Hứa Linh lại cảm thấy hắn cường đại đến mức khiến cho mình sợ hãi cùng với run rẩy. Nàng không biết nên làm như thế nào, liền không ngừng điều khiển tiếng đàn, muốn để cho Đường Cảnh rời xa chính mình. Nhưng những điều này ở trong mắt Đường Cảnh, đều là những thủ đoạn trẻ con vô cùng vụng về. "Ta không có ác ý, kỳ thật ta giống như ngươi, ta cũng biến dạng, ta cũng phát sinh một ít biến hóa...chỉ có bản thân ta biết, người khác không biết. Cho nên không cần phải sợ, là thế giới này bức
chúng ta biến thành như vậy. Chúng ta không phải là hung thủ, mà là nạn nhân, nạn nhân vì sao phải cảm thấy sợ hãi chứ? Chẳng lẽ bị người khi dễ là lỗi của chúng ta sao?" Trong ánh mắt Hứa Linh nhìn về phía Đường Cảnh hơi có chút biến hóa, như thể là tán đồng lời nói này. "Có lẽ chúng ta không còn là nhân loại, nhưng ai có thể nói chúng ta không phải là nhân loại? Chỉ cần chúng ta có thể khống chế được loại khát vọng đối với tâm tình tiêu cực kia, chúng ta ở cái thế giới này cũng có thể sinh hoạt bình thường, thậm chí những kẻ tà ác ngang nhiên khi dễ chúng ta kia...chúng ta cũng có thể đánh trả" "Mọi thứ trong cuộc sống đều có cái giá của nó, coi như là trời cao cầm đi một bộ phận đồ vật, đổi cho chúng ta một cuộc sống không bị khi dễ". "Đường Cảnh" vừa nói vừa tiến lại gần Hứa Linh. Mà ở sâu trong nội tâm, đồ đệ nhận thấy, Hứa Linh thật sự không có kháng cự. Lời nói này kỳ thật không có bao nhiêu sức cuốn hút, thế nhưng lại đi thẳng vào chỗ yếu hại. - Ít nhất sự phụ liếc mắt liền nhìn ra, bản tính của Hứa Linh không xấu. Sư phụ cũng liếc mắt liền nhìn ra, Hứa Linh canh cánh trong lòng đối với sự biến hóa của mình.
Đồng thời sư phụ cũng nhìn ra, Hứa Linh cần một người hướng dẫn... Quá tuyệt vời! "Ngươi...ngươi cũng biến thành quái vật sao?" "Sai rồi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ trên thế giới này, có rất nhiều nhân loại khoác da quái vật, bọn họ là nhân loại, cũng có rất nhiều quái vật khoác da nhân loại, bọn chúng mới là quái vật. Ngươi cảm thấy linh hồn ngươi cũng biến thành quái vật sao? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý khuất phục ở dưới loại dục vọng kia sao? Ta tin tưởng người càng muốn mang theo CỖ lực lượng này, đồng thời dùng ý chí của mình khống chế nó." Hứa Linh gật gật đầu. "Đường Cảnh" hỏi: "Ngươi bây giờ có chỗ ở không?" "Không có...ta sợ hãi đi đến địa phương có nhiều người, ta ngửi thấy được khí tức trên người bọn họ, sợ không khống chế nổi chính mình." "Ngươi xem, người rất thiện lương, nhớ kỹ loại thiện lương này, nhớ kỹ lựa chọn bây giờ của ngươi, đừng có trở thành nô lệ của cỗ lực lượng này, phải trở thành chủ nhân của nó" "Ngươi...người tên là gì?" Tiểu cô nương có chút tin tưởng cơ bản đối với Đường Cảnh.
Bởi vì lời nói kia của Bạch Vụ, Đường Cảnh được trực tiếp miêu tả thành Ác Đọa "thiếu đi một bộ phận nào đó". Đường Cảnh còn không biết, Ác Đọa sẽ thiếu đi bộ phận nào đó, cho nên cũng không có cảm thấy không đúng, thậm chí còn cảm thấy, sự phụ thực đáng tin cậy, có thể nói có thể đánh. "Đường Cảnh. Hứa Linh, đây là bí mật của chúng ta, mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở. Ngày nào ta cũng sẽ tới thăm người, chúng ta hãy cùng nhau nắm giữ CỖ lực lượng này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play