Tỉnh Nhị đã cố gắng hỏi bằng nhiều cách, tuy ngẫu nhiên có thể từ trong mắt của Tỉnh Tứ thấy được vài phần hoang mang, nhưng rất nhanh, Tỉnh Tứ đã bị một loại ý chí khác bao phủ. Y vẫn là không ngừng lặp lại câu nói kia. "Van cầu người, nhất định phải cứu vớt thành phố Bách Xuyên! Van cầu người, nhất định phải cứu vớt thành phố Bách Xuyên! Ha ha ha ha...van cầu người, nhất định phải cứu vớt thành phố Bách Xuyên! Cứu vớt thành phố Bách Xuyên!" Người không biết, còn tưởng rằng Tỉnh Tứ bị thôi miên, nhưng chỉ có Tỉnh Lục biết được. Đây chính là huynh trưởng của mình, huynh trưởng đã điên cuồng, người đang chiến đấu chống lại sự điên cuồng với tất cả ý chí của mình, dùng chuyện này để bày tỏ lòng kính trọng đối với người bằng hữu cũ đã bị y giết chết do nhầm lẫn. Trong thiên địa phiêu đãng âm thanh la hét điên cuồng, thống khổ, cực kỳ bi ai của Tỉnh Tứ. Từng cầu van cầu người, nhất định phải cứu vớt thành phố Bách Xuyên, có vẻ rất kỳ lạ.
Y rốt cuộc là được người nào van cầu? Bạch Vụ lần đầu tiên cảm giác được trái tim phảng phất như bị dao đâm, hắn nghe những lời kia, trừng to mắt nhìn kẻ điên trong bầu trời đêm. Không có bất kỳ tâm tình nào, nhưng nếu như nhìn bóng lưng của hắn, có thể cảm nhận được một CỔ cảm giác bị thống làm cho người ta cảm thấy áp lực. Trong trận chiến với Tỉnh Nhị cùng với Tỉnh Ngũ, toàn bộ chiến trường vô cùng tan nát, thi hài của Lâm Duệ đã sớm không thấy, bị vùi lấp bởi một lượng bụi đất khổng lồ. Mọi người tự nhiên sẽ thương tiếc y, nhưng mọi người cũng không biết, y đã đối mặt với quái vật đáng sợ nhất một mình. Phải là tuyệt vọng cùng với chờ mong hạng gì, mới khiến cho Tỉnh Tứ ghi khắc lời nói kia? Trong từng tiếng lặp lại của Tỉnh Tứ, trong bầu trời đêm vô số ngôi sao bùng nổ, năng lượng màu đen không ngừng bùng phát. Mặt mũi của Tỉnh Nhị hoàn toàn bị thi ban mục nát màu tro tàn chiếm giữ. Ma Vương tối thượng trước đó không lâu còn suýt nữa huỷ diệt thành phố Bách Xuyên, đang không ngừng mục nát, tan vỡ, hóa thành tro bụi.
Tỉnh Ngũ cũng giống như vậy. Dựa vào chỉ dẫn mà Tỉnh Lục giao cho, Tỉnh Tứ ở giữa nửa điện nửa tỉnh, nhẹ nhõm huỷ diệt hai tồn tại mang tuyệt vọng đến cho thành phố Bách Xuyên. Thợ rèn, thương nhân, quan toà, đều không thể tin được hai vị tồn tại vĩ đại, cứ như vậy tiêu tán. Quan toà có thể cảm nhận được, bọn hắn không có chết, ít nhất là không có bất kỳ lực lượng sinh tử có thể lôi kéo nào dao động. Đây thật sự là huỷ diệt tuyệt đối, nhưng như thế...vẫn không thể chân chính giết chết hai vị đại nhân này. Thợ rèn cùng với thương nhân cũng hiểu được điểm này, tồn tại vĩ đại như Tỉnh Ngũ đại nhân, là không thể bị triệt để huỷ diệt. Nhưng tại lần ở thành phố máy móc kia, đại nhân liền mất một hồi lâu mới khôi phục, lần này...e rằng thời gian hao phí sẽ càng lâu. Hắc Kim Đảo trong tương lai, cần phải điệu thấp một quãng thời gian rất dài. Hơn nữa...tiền đề là con quái vật trên bầu trời sẽ không đột ngột quay lại, giết chết đám Ác Đọa xung quanh.
Quan toà, thương nhân, đều dựa vào khoảng thời gian trống này khôi phục không ít. Thương nhân rất rõ ràng, tất cả mọi người có thể sẽ chết. Nhưng mình cùng với thợ rèn nhất định phải trở lại Hắc Kim Đảo. Mà có thể làm được chuyện này, chỉ có quan toà. Quan toà cũng rất rõ ràng, mình có thể vứt bỏ thương nhân cùng với thợ rèn chạy trốn, nhưng hai người kia chết rồi, chưa hẳn sẽ có lợi tuyệt đối đối với chính mình. Ít nhất tại thời khắc này, bọn hắn đều có địch nhân chung, chẳng bằng bán cho Hắc Kim Đảo một cái mặt mũi. Vào thời khắc sinh tử, mấy vị tướng lãnh cường đại của thế lực hai đảo, đều ăn ý đạt thành nhất trí. Thực lực của chúng không tầm thường, nhưng đối mặt với Tỉnh Tứ, lại chỉ giống như kiến hôi. Vào thời điểm Tỉnh Tứ huỷ diệt Tỉnh Nhị cùng với Tỉnh Ngũ, quan toà mở ra Minh Hà Đưa Đò. Ác Đọa tấm gương phát hiện ra điểm này, muốn tiến lên, nhưng lại bị vứt bỏ. Thân ảnh của Yến Tự Tại cùng với Ngũ Cửu nhanh nhất, có ý đồ chặn đường, đáng tiếc lực lượng sinh tử của quan toà, coi như là Tĩnh Ngũ cũng rất khó lưu lại. Bạch Vụ nhìn về phía xa xa, không có quá để ý.
Sau khi hai quái vật họ Tỉnh bại trận, bạch tuộc, thợ rèn, còn có quan toà, có lẽ nhất cách làm lý trí là giết chết chúng. Nhưng trải qua cuộc hành trình méo mó mười mấy năm, sự lý giải của Bạch Vụ đối với giếng đã gần thêm một bước, hắn biết rõ, các loại quái vật càng méo mó cường đại hơn còn có thể không ngừng xuất hiện. Quan toà, thương nhân, thợ rèn, tối thiểu đều đã bắt đầu kiêng kị nhân loại, các loại thủ đoạn cũng đều hiểu rõ. Giữ lại bọn chúng để áp bách các Ác Đọa khác, ngược lại là một loại cân bằng. Chủ yếu nhất là, quan toà nắm giữ lực lượng sinh tử, chính mình mạnh mẽ giữ lại cũng không có tuyệt đối nắm chắc giữ lại. Hơn nữa vào lúc này, ai cũng không dám cam đoan, có thể hay không bỗng nhiên liền chọc giận quái vật mạnh nhất trên không trung. 
"Ca ca, bọn hắn liền chết như vậy sao?" Hồng Ân khó có thể tin. Tồn tại cường hãn như thế, đối với Hồng Ân mà nói cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. 
Bạch Vụ lắc đầu nói: "E rằng không có, Tỉnh Tứ nếu có thể giết bọn hắn, thì đã sớm giết đi. Sinh vật họ Tỉnh, có lẽ chỉ có dùng phương pháp đặc biệt mới có thể triệt để huỷ diệt" Số 0 đồng ý điểm này. Đây cũng là lý do tại sao y cho rằng cho dù thực lực có đạt tới cấp độ họ Tỉnh, cũng chưa chắc đã có thể ngang hàng với bọn hắn. Đương nhiên, căn cứ phán đoán của y là dựa trên phương thức Tỉnh Nhị cùng với Tỉnh Ngũ phản kháng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play