"Chết ở đây không hẳn là chết, sống chưa chắc đã sống. Xuân, hạ, thu, đông, sinh, lão, bệnh, tử, hoa, chim, côn, cá, núi, sông, trời đất...đều đang tan vỡ, và chúng có thể không vận hành theo logic mà chúng ta biết." Vị nữ nhân không gì không biết này, tự nhiên là Tỉnh Lục. Thẩm Thù Nguyệt nói: "Cho nên người mới không để cho tiểu cô nương kia đi vào? Nàng chưa hẳn đã yếu hơn so với ta. Nếu như ta có thể sống sót ở trong này, nàng có lẽ cũng có thể". "Nàng có cơ duyên của nàng, nàng cần phải đi đến thành phố Bách Xuyên, trợ giúp Bạch Vụ." "Vậy huơu thì sao?" "Đó là một biến số, để mặc nó đi, ta không muốn nhìn nó". Thẩm Thù Nguyệt không có hỏi lại, không muốn nhìn nó, ý tứ của những lời này là vị đại nhân này đại khái đã không có bao nhiêu dư lực có thể dò xét nhân quả.
Khí lực còn dư lại, sẽ chỉ dùng ở những chỗ then chốt. Ngay vào trước đó không lâu, Thẩm Thù Nguyệt cùng với Tỉnh Lục tiến vào mảnh khu vực mà ngay cả hươu trắng cũng không dám mạo muội tiến vào. Một thế giới không có quy luật về không gian và địa vực. Theo việc không ngừng vào sâu, thời gian, quy tắc, cũng đều sẽ trở nên bất quy tắc và logic. Mà Hồng Ân thấy được hai nữ nhân này tiến vào khu vực hỗn độn, cũng đi theo. Sau đó các nàng gặp nhau, ba nữ nhân cũng không hợp thành cái chợ, bởi vì Tinh Lục rất nhanh liền đuổi Hồng Ân đi. Lý do rất đơn giản. Bạch Vụ cần nàng. Vì vậy tiểu cô nương không nói hai lời liền đi. Điều khiến cho Thẩm Thù Nguyệt có ấn tượng tương đối sâu chính là, váy trên người Hồng Ân đã triệt để đen. Thiếu nữ váy đen cầm bóng bay, ngược lại là không có biến to hơn, nhưng cảm giác tạo ra cho nàng, phảng phất như càng thêm kinh khủng hơn so với trước kia. "Chúng ta còn phải đi bao lâu?"
"Sắp rồi." "Chúng ta sẽ nhìn thấy giếng sao?" "Sẽ không" Tỉnh Lục có chút mệt mỏi: "Giếng là ngọn nguồn hỗn loạn, lực lượng ở nơi đó, liền ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm." "Ca ca của ngươi...liền ở trong giếng?" "Không có, chỉ là một cái khu vực lân cận, ta cũng không thấy nhiều lắm, chỉ biết là nên đi như thế nào. Về phần giếng, có lẽ chúng ta đã rất tới gần nó, nhưng có thể trong khi chúng ta tới gần nó, lại cách nó rất xa" Những lời này rất mơ hồ. Rất gần đồng thời lại rất xa. Thẩm Thù Nguyệt lại nghe hiểu. "Bởi vì hết thảy quy tắc chúng ta biết, ở trong này đều có thể phát sinh biến hóa?" "Đúng vậy, chúng ta đã tiến vào trong phạm vi méo mó của giếng, mọi thứ nhìn thấy ở trong này, đều là đồ vật bị giếng ảnh hưởng, nhưng muốn tìm được giếng, chúng ta có thể sẽ cần rất nhiều năm...cho dù nó ở gần trong gang tấc"
"Thậm chí chúng ta có thể sẽ gặp được...chính mình trong quá khứ. May mà chúng ta không phải là cần đến gần giếng, mục đích của chúng ta chỉ là muốn tìm được ca ca của ta." Thẩm Thù Nguyệt có thể cảm nhận được, Tỉnh Lục đã rất suy yếu. Cho dù nàng vẫn có lực lượng cường đại như trước, nhưng loại trình độ suy yếu đến từ linh hồn này, lại không thể che lại. Thẩm Thù Nguyệt nhìn vào trong mắt, cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ hỏi: "Nếu như cái chỗ này không có xa cùng gần mà nói...như vậy chúng ta làm như thế nào mới có thể tìm được y?" Tỉnh Lục cười cười: "Thay vì nói là ca ca ta bị nhốt tại địa phương nào đó, chẳng bằng nói là...y sáng tạo ra một chỗ có thể vây khốn chính mình. Cái chỗ đó không bị méo mó ảnh hưởng" Tuy thủy chung không biết Tỉnh Tứ mạnh như thế nào, nhưng Thẩm Thù Nguyệt vẫn là từ trong finhững lời này, cảm nhận được sự kinh khủng của Tỉnh Tứ. Thật giống như có một cái địa phương quy tắc là méo mó, y lại có thể ở trong khu vực méo mó, sáng tạo ra khu vực không còn méo mó. Đó dường như là một tồn tại ngang bằng với quy tắc, tuy khu vực kia nhất định không quá lớn... Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được... nam nhân tên là Tỉnh Tứ, phảng phất như đang dùng sức
một mình, diễn sinh quy tắc đối nghịch cùng với giếng. "Ta nhớ được người đã từng nói, y điên rồi." "Đó là cực kỳ lâu trước kia, ta đã nói rồi, lực lượng của giống có thể méo mó hết thảy, bao gồm tư duy của ca ca ta. Y thật sự đã phát điện trong một đoạn thời gian rất dài, thậm chí đã làm một ít chuyện sai lầm...ở trước mặt hỗn loạn tuyệt đối, mạnh mẽ như y cũng không thể bảo trì bản thân." "Cho nên ta cũng không có cách nào dự đoán được sự tồn tại của địa phương kia" Thẩm Thù Nguyệt hiểu được, địa phương chính mình cần đi có bao nhiêu nguy hiểm. Tỉnh Lục tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại...ta có thể dự đoán được cái địa phương kia. Mà y thì cầm tù mình ở lân cận giếng, ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?" "Nghĩa gì?" "Điều này có nghĩa là...y thanh tỉnh. Có lẽ chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng ít ra ca ca y, không còn là lang thang trên cái thế giới này làm ra cử động điên cuồng"
Trong lòng Thẩm Thù Nguyệt tự nhủ, ngươi có chắc y không phải là trở nên càng điên đó chứ? Có lẽ điên cuồng cực hạn, ngược lại sẽ hình thành một loại lý trí mới?
Hai người không ngừng bước tới ở trong đối thoại, rất nhanh Thẩm Thù Nguyệt phát hiện ra...các nàng tuy một mực đi thẳng về phía trước, lại trở lại địa phương ban đầu. Nhưng cái chỗ này cũng không có bất kỳ đặc tính mê cung nào. Đối với quy tắc méo mó, Thẩm Thù Nguyệt có nhận thức càng sâu. Tỉnh Lục cũng không nói cái gì, chỉ là tiếp tục đi về phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT