Yến Cửu nhìn chú hề, không có bất kỳ nụ cười nào, giọng nói của nàng rất nhỏ, ở trong một làn sóng cười như vậy, đáng lẽ không thể khuấy động một chút nào... Nhưng chú hề đang cười ầm ĩ, cũng rất để ý thiếu nữ có chút đờ đẫn, không hề nở nụ cười. "Thế nhưng...mọi người cười, chính là vì vui vẻ, tiếng cười như thế này mặc dù là tiếng cười, nhưng...cũng không phải là cười vui vẻ." Nụ cười của chú hề vẫn như cũ không giảm: "Cười liền đại biểu cho vui vẻ! Ngươi cũng đã nói, ngươi không cảm nhận được vui vẻ, nếu như ngươi không cảm nhận được vui vẻ, ngươi lại làm sao biết bọn họ không vui vẻ! Ha ha ha ha ha...ha ha ha ha ha.." Lâm Duệ đã khoá chặt chú hề, y tuy đã không có biện pháp khống chế được chính mình không cười, nhưng vẫn có nắm chắc vào trước bị tiếng cười triệt để thôn phệ...đánh chết chú hề. Đối với một điểm này, Lâm Duệ vẫn có nắm chắc nhất định, lực lượng thời không có thể làm cho y hoàn thành hết thảy trong chớp mắt.
Cảm thụ được tiếng cười không gián đoạn xung quanh khuếch tán ở trong bóng đêm, Yến Cửu rất khổ sở. "Ngươi trước kia biết rất rõ ràng, cười không có nghĩa là vui vẻ...ta đích xác không biết cười, nhưng coi như là người như ta...ta cũng biết cười có rất nhiều loại. Ta cũng có thể phân biệt ra được khác biệt trong đó." Yến Cửu làm ra động tác đã một hồi lâu không có làm qua, nàng dùng hai ngón trỏ kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười. Nụ cười này trông vô cùng đắng chát, ánh mắt của tiểu cô nương cũng mang theo vài phần ý tứ đau khổ thương cảm. Những lời này cũng không có bao nhiêu kỹ xảo cao minh, nhưng động tác này của Yến Cửu, cũng biểu đạt rất tốt quan điểm nàng muốn nói. Chú hề có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng của nụ cười này, cùng với tâm tình chân chính ẩn núp ở trong nụ cười. Yến Cửu chính là một người như vậy, nàng có rất nhiều tâm tình không thể biểu đạt, nhưng có rất nhiều tâm tình, là dễ như trở bàn tay liền có thể thấy ở trên mặt nàng.
Nàng cũng không che dấu cái gì, cũng chỉ có vào thời điểm đối mặt với người mình thích, mới sẽ bức thiết hi vọng đối phương có thể hiểu được chính mình đang cao hứng. "Ta đã từng cho rằng cười chính là đại biểu cho vui vẻ, ta đã từng học nụ cười của rất nhiều người, ta cũng đã từng cười đối với tấm gương, thế nhưng tâm tình không thể cảm nhận được...cũng không có cách nào cảm nhận được, dù bắt chước như thế nào cũng đều không có ý nghĩa..." "Về sau có người nói cho ta biết, ta căn bản không nên làm như vậy, người không thích ta, sẽ không bởi vì nụ cười của ta mà yêu thích ta, bọn họ chỉ cảm thấy ta càng thêm dị dạng. Người yêu thích ta...là có thể biết được tâm tình chân chính của ta, ta căn bản không cần tận lực đi đón ý nói hùa!" Yến Cửu dịch chuyển ngón tay, nụ cười đắng chát lại trở nên ngọt ngào hơn một chút, thế nhưng đôi con ngươi ngập nước, vẫn như trước làm cho người ta biết, chủ nhân nụ cười chỉ là đang miễn cưỡng nở nụ cười. Tiếng cười của chú hề đứt đoạn trong một hoặc hai giây. Có lẽ là bởi vì mất đi loại tâm tình chèo chống nào đó, người chung quanh đều không có nở nụ cười. Một khi nó yên lặng, nó trở nên khủng hoảng, lập tức lại dùng tâm tình quen thuộc của chính mình vũ trang chính mình, tiếng cười đáng sợ quanh quẩn ở trong bóng đêm một lần nữa: "Ha ha ha ha
ha...ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy? Vớ vẩn!" "Cười chính là vui vẻ! Mọi người cười vì ta mang lại niềm vui cho họ! Bằng không thì vì sao nhiều người sẽ cho rằng ta vui vẻ như vậy! Bởi vì ta có một khuôn mặt không lúc nào không cười!" "Bọn họ chê ta, ghét ta, bắt nạt ta, chế giễu ta, nhưng chưa bao giờ nhượng bộ, cũng chưa bao giờ xin lỗi! Bởi vì bọn họ thấy được ta đang cười! Bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta đang rất vui! Ha ha ha ha ha ha ha..." Yến Cửu nhìn chú hề, đột nhiên cảm giác được thấy được một quái thai tương tự như mình. Nàng lúc nhỏ, bởi vì không thể cảm thụ vui sướng, luôn bị người ghét bỏ. Nhưng bây giờ nàng biết, còn có tồn tại càng đáng buồn hơn so với chính mình. So với không thể cảm nhận vui sướng, giống như chú hề mặc kệ làm cái gì, mặc kệ gặp chuyện gì, cũng bị người xuyên tạc thành vui sướng, càng thêm đáng buồn và thống khổ. "Thật xin lỗi...ta không cố ý làm tổn thương người. Khi ta còn bé, bởi vì không thể cười mà bị người ghét bỏ, ta cho rằng chỉ cần ta có thể cảm nhận được vui sướng, chỉ cần ta có thể cười đáp lại người khác, ta sẽ vui vẻ! Ỗ"Ta cũng một lần nữa cho rằng mình là một tồn tại dị dạng, là một quái vật...thế nhưng về sau ta
phát hiện ra, kỳ thật chỉ là thế giới ta tiếp xúc quá nhỏ. Thế giới này có rất nhiều người chính là ngươi có nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào khiến cho bọn họ cảm thấy vui vẻ. Nhưng vẫn sẽ có người...nguyện ý thích chúng ta". Tiếng cười xung quanh lại biến mất một lần nữa, chú hề cho dù không ủng hộ quan điểm của Yến Cửu, nhưng rất kỳ quái, nó sẽ luôn chăm chú nghe Yến Cửu nói chuyện. Bạch Vụ cảm thấy bất khả tư nghị với một màn này, Lâm Duệ cũng đột nhiên cảm thấy có chút không quyết định được chủ ý. "Người ở bên cạnh tiền bối...mỗi một người đều là cao thủ...ta làm sao có cảm giác, ta sẽ lại bị đánh bại nếu không chiến đấu? Chờ đã, vì sao lại là lại?" Một ý niệm hoang đường nhưng sắp trở thành hiện thực xuất hiện ở trong đầu của Lâm Duệ. "Ta cho rằng ý nghĩ để cho thế nhân cảm thấy vui vẻ là một ý nghĩ không thực tế nhưng rất vĩ đại. Cho dù không làm được, cũng đáng được kính nể"
"Ngươi trước kia đích xác bị người ta làm thất vọng, nhưng ta phải báo cho ngươi...thế giới này rất lớn, sẽ có người không làm cho người thất vọng, cũng sẽ có người cảm thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của ngươi có giá trị...ta tin tưởng người đã từng nhất định biết cái gì mới thật sự là vui vẻ, người nhất định đã từng nhìn thấy biểu cảm như vậy." Chú hề đích xác nhớ rõ, cũng đã từng thiết thực cảm thụ, vào thời điểm khán giả ôm bụng cười to, đã truyền đạt cho y loại vui vẻ thiết thực kia. Cũng là vào lúc đó, y cho rằng mình đã tìm được mục đích và hướng đi trong cuộc đời. "Chỉ là về sau...ngươi đã hiểu sai về chính mình. Những người bắt nạt ngươi là bởi vì thân thể của người khác người thường, nhưng ít nhất trong mắt ta, ngươi không dị dạng, dị dạng chính là những người bắt nạt người kia. Nhưng người bây giờ lại làm sự tình giống như bọn hắn!" "Ta tin tưởng đây cũng không phải là bổn ý của ngươi...ngươi chỉ là quá khát vọng mọi người có thể Sống ở trong vui vẻ, chấp niệm dần dần bị bóp méo."
"Muốn làm cho tất cả mọi người vui vẻ, người có thể có ý nghĩ này, trong nội tâm nhất định còn có thiện lương chân chính, ta đích xác không thể cảm thấy vui sướng cùng với cao hứng, nhưng nếu như một ngày nào đó ta có thể tìm về tâm tình hoàn chỉnh, ta nghĩ rằng ta nhất định sẽ vì ngươi tìm về chính mình một lần nữa mà cao hứng." Lời nói có tác động lớn, nhưng không nhiều như tưởng tượng. Nhiều khi, lời nói giống như vậy, nếu để cho người bất đồng nói liền hoàn toàn không phải là một hương vị, thậm chí không phải là cùng một cấp bậc. Đây là một loại thiên phú rất khó nắm chắc, mà không thể nghi ngờ...Yến Cửu là người có thiên phú mạnh nhất trên phương diện này mà Bạch Vụ từng gặp. Hoặc đây đã không thể gọi là thiên phú, mà là ăn gian. Sau khi nói xong lời này, chú hề lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ, tiếng cười lại dừng lại một lần nữa. Theo ngọn nguồn tiếng cười đình chỉ, không bao lâu, ở trong căn hộ xung quanh Bạch Vụ, tiếng cười cũng dần biến mất. Bạch Vụ thu hồi ốc biển.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.