Bạch Vụ chợt phát hiện ra một việc. Lực lượng lấy được từ nhền nhện nữ cùng với oán phụ trong TV, như thể càng mạnh hơn so với lực lượng của bản thân chúng. "Ánh mắt nhắc nhở ta những lực lượng này sẽ móc nối cùng với tinh thần lực của ta...xem ra lấy được những bản quy tắc lực lượng này, sẽ sinh ra loại phản ứng kỳ diệu nào đó" Lần hành trình đến chung cư này quả thật chính là một món quà. Cho dù cái chỗ này đối với những người khác mà nói là quá mờ mịt, một ít câu đố ẩn giấu rất sâu, nhưng đối với Bạch Vụ mà nói, quả thực là cho không. Yến Cửu ở bên kia đã tiêu hóa rất tốt thao tác của Bạch Vụ, chuyển hóa thao tác thanh lý luận, lại dùng lý luận củng cố năng lực thực tiễn của chính mình. Ngũ Cửu cũng đã từng làm như vậy, nhưng khả năng lĩnh ngộ thủy chung không theo kịp Yến Cửu, có lẽ là Yến Cửu dung hợp quán thông, dung hợp một ít tri thức thanh Tử dạy cùng với tri thức
Bạch Vụ giảng. Rất nhanh, Yến Cửu cùng với Lâm Duệ rốt cục cũng gặp được lều xiếc thú to lớn ở trong vườn thú.
Bạch Vụ bắt đầu tìm kiếm chuyện lạ cuối cùng, theo truyền thuyết thì trên tầng thượng sẽ xuất hiện một lão đầu cầm ấm trà. Lão đầu này sẽ gõ cửa từng nhà, bí mật cất giấu ở trong này, Bạch Vụ cũng không quan tâm, hiện tại hắn chỉ muốn kết thúc công việc càng sớm càng tốt để có thể hỗ trợ Yến Cửu. Tại vùng ngoại ô thành phố Bách Xuyên, tại một chỗ trong sở thú, ánh sáng xua tan bóng tối, cũng trở thành biển chỉ dẫn cho Lâm Duệ cùng với Yến Cửu ở phía xa. Hai người bọn họ cũng không có Phổ Lôi Nhãn, tuy Lâm Duệ có rất nhiều thiên phú, nhưng đối với chỗ lều xiếc thú này, cũng không có bất kỳ tin tức nào. Y chỉ là bản năng cảm thấy rất nguy hiểm. Nhất là lúc này Lâm Duệ đã không thể giấu được nụ cười. "Tiêu rồi...ta đã có chút không thanh tỉnh...ha ha ha ha...ha ha ha ha.." Yến Cửu nói: "Đừng sợ, ta...ta có thể xử lý được"
Những lời này giống như là Thanh Đồng nói với Vương Giả ta sẽ đưa người bay đi vậy. Lâm Duệ kỳ thật rất để ý, Yến Cửu trông có vẻ nhút nhát e lệ, nhưng nói tiếp lại rất kỳ quái...thiếu nữ này đích xác đang sợ hãi, nhưng lại là một loại sợ hãi hợp lý. Không hề cường điệu một chút nào. Phảng phất như chỉ là một thiếu nữ không bước ra khỏi khuê phòng hai bước, lại đi tới trên đường phố náo nhiệt vậy, chỉ lộ ra một chút hoảng sợ. Rạp xiếc đang tổ chức một buổi biểu diễn, toàn bộ người xem đều là nhóm sinh vật máy móc trong vườn thú. Nhưng Lâm Duệ xem buổi biểu diễn nhàm chán ở rạp xiếc...có điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy sẽ khiến những người này không thoải mái. Y cảm thấy những chú voi, sư tử, linh dương, khỉ đột, ngồi quây quần bên nhau cười lớn, còn vui nhộn hơn cả những màn biểu diễn trên sân khấu. Nhưng tất cả những sinh vật có mặt, ngoại trừ Yến Cửu, toàn bộ đều đang cười. Bởi vì tiếng cười lan truyền quá dữ dội, thế cho nên Lâm Duệ không thể phân biệt rõ, mọi người đang buồn cười vì màn biểu diễn hài hước hay vì điều gì khác.
Các thành viên rạp xiếc, toàn bộ đều là một đám dị dạng, chúng thấy được Yến Cửu đến, liền biểu diễn càng thêm chăm chỉ, cái gọi là càng thêm chăm chỉ, chính là cười khàn cả giọng. Yến Cửu đờ đẫn nhìn về phía trước: "Lâm Duệ...ngươi cảm thấy buồn cười sao?" "Không buồn cười, ha ha ha ha ha ha.." Lâm Duệ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mất kiểm soát. Yến Cửu thở dài nói: "Ta cũng không thấy buồn cười. Ta phải nghĩ cách lắng lại trò khôi hài này." Trong chớp mắt, lời dạy bảo của Bạch Vụ, lời dạy bảo của Lưu Chanh Tử, toàn bộ đều hiển hiện ở trong đầu của Yến Cửu. Ví dụ như lời thoại kinh điển nào đó xuất hiện ở bên trong các tùy chọn thay thế của Yến Cửu-- "Tất cả mọi người đều chỉ để ý các ngươi biểu diễn có buồn cười hay không, nhưng chỉ có ta để ý tiểu ca ca có vui vẻ hay không, có một hay không" Những lời này là thay vào Lưu Chanh Tử, nhưng Yến Cửu cảm thấy...không làm được, tuy có thể nghĩ tới những lời thoại này, nhưung thực sự không thể nói ra. Yến Cửu suy nghĩ một chút...vẫn là không biết nên nói cái gì. Nàng nhớ tới lời của Bạch Vụ, sau khi thêm sự lý giải của chính mình, nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu
như Ác Đọa cũng là người có chấp niệm...vậy có lẽ họ cũng giống như bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần? Nghĩ đến đây, hai mắt của nàng sáng lên.
Bạch Vụ tự hỏi, nếu Yến Cửu có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ lần này...chẳng lẽ điều này có nghĩa là Yến Cửu có thiên phú gì đó? Trước kia hắn một mực suy nghĩ, ở ngoài tháp phải khắc chế tâm tình tiêu cực xâm nhập chính

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play