"Đúng vậy...nó dường như rất hi vọng ta bật cười, Lâm Duệ muốn dựa vào ta dẫn xuất nó." "Các ngươi hiện tại đang ở đâu?" "Sở thú..." Bạch Vụ có chút lo lắng Yến Cửu không ứng phó được, hắn nói trúng tim đen: "Lâm Duệ thì sao? Y có thể chống đỡ sao?" "Lúc có lúc không." Bạch Vụ cả kinh, điều này có nghĩa là Lâm Duệ đã bị tiếng cười ăn mòn lý trí. "Thế nhưng không cần lo lắng, kỳ thực bọn họ đều không có làm tổn thương ta...tuy rất kỳ quái, nhưng ta cảm thấy, ta dường như rất an toàn." Nếu như nói trong toàn bộ chỗ tránh nạn trường trung học Bách Xuyên, muốn chọn ra người mạnh nhất trong các cao thủ, đó tất nhiên là Lâm Duệ.
Nhưng Bạch Vụ quả thực không nghĩ tới loại triển khai này, Lâm Duệ cũng không có cách nào ngăn cản loại tiếng cười này, mà Yến Cửu nghiễm nhiên trở thành ngọn nguồn ngăn cản tiếng cười. Sự tình đã phát sinh, hắn cũng không có cách nào nói kế hoạch này của Lâm Duệ không đúng, dù sao thì sự cường đại của tiếng cười cũng đã vượt quá dữ liệu của tất cả mọi người, tình thế quá khẩn cấp. Toàn bộ thành phố Bách Xuyên có lẽ cũng sẽ bị hủy hoại ở trong tiếng cười chỉ trong chốc lát. "Ngươi nên cẩn thận, nếu như Ác Đọa xung quanh sẽ không làm thương tổn người, đã nói chúng có chờ mong khác đối với người. Người hãy nghĩ biện pháp tìm ra đó là gì". "Được, được rồi." "Địch nhân lớn nhất của ngươi bây giờ đã không phải là Ác Đọa, mà là bản thân hoàn cảnh. Điều người cần phải làm là, coi mọi thứ như một trò chơi, để cho tâm tình của mình bảo trì trạng thái không sợ hãi, đừng để cho loại tâm tình tiêu cực nào đó thôn phệ ngươi." "Vâng." "Ngươi phải hiểu rằng, 700 năm trước Ác Đọa cũng là người, chúng cũng không đáng sợ, tương phản chúng kỳ thật chính là bởi vì có sự vật sợ hãi hoặc là không thể tiêu tan, mới có thể biến thành Ác Đọa. Điều này có nghĩa là trong nội tâm của bọn nó kỳ thật dễ tan rã hơn so với nhân
loại." "Vâng, còn gì nữa không?" Bạch Vụ giống như là một bậc thầy tình cảm Ác Đọa đang dạy bảo người mới nhập môn một ít tâm đặc trục xuất Ác Đọa. Yến Cửu cũng lắng nghe rất cẩn thận. Những tâm đắc này của Bạch Vụ, thế nhưng là ngay cả Ngũ Cửu cũng đều không có nói. Nếu như có thể, hắn không hy vọng Yến Cửu mạo hiểm thay mình. Nhưng nếu như sự tình đã phát sinh, chính mình lại không có tốc độ trợ giúp trong chớp mắt như Lâm Duệ, vậy chỉ có thể bảo toàn bộ những gì mình biết cho Yến Cửu. "Ngươi không có cách nào cảm nhận được vui sướng, nhưng điều này cũng có nghĩa là người có lợi thế nhất định trong việc giữ bình tĩnh. Đừng để cho tâm tình tiêu cực thôn phệ chính mình, hãy luôn tin tưởng, nhóm Ác Đọa đều có được nhược điểm trên nhân tính. Phải học cách ngụy trang tâm tình của mình, nhớ kỹ, vì sinh tồn mà làm ra bất kỳ lừa gạt nào, cũng không tồi tệ, phải học được cách đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, tinh túy chân chính ở chỗ hợp ý." "Nó hi vọng ngươi cười, người cần hiểu được nguyên nhân, biết dục vọng nó muốn làm cho người
cười mãnh liệt bao nhiêu, động cơ là gì, tìm cách moi ra những điều này sau khi nhìn thấy ngọn nguồn tiếng cười. Sau đó người cần phải tự phán đoán, là làm hài lòng đối phương, hay là tiêu diệt đối phương" "Nếu như người cho rằng làm hài lòng đối phương, đối phương cũng sẽ không coi trọng người nữa, vậy liền tiêu diệt đối phương, người ta luôn không có hứng thú đến những thứ quá dễ dàng lấy được, cho nên cá nhân ta cho rằng, ngươi hẳn là nên tiêu diệt đối phương, cho dù người ở trong quá trình điều tra, phát hiện ra đối phương là thực lòng muốn ngươi cười, ngươi cũng cũng phải học cách khắc chế chính mình." Luôn cảm thấy...đây giống như là một phần của lý thuyết đối phó nam nhân của Chanh Tử tỷ tỷ... Yến Cửu cảm nhận được một loại cảm giác đã xem, nhưng cũng chỉ là cảm giác đã xem. Lúc này, nàng VỖ VỖ cái đầu nhỏ của chính mình, làm sao có thể phân tâm! Hãy lắng nghe một cách cẩn thận! Bạch Vụ tiếp tục phân tích một đống tình huống, mặc dù không có tham dự, nhưng chỉ vẻn vẹn thông qua tin tức Yến Cửu nói, hắn liền có thể đoán được một số điều: "Bản chất của rạp xiếc là mang lại niềm vui cho mọi người, thành phố Bách Xuyên đã từng trải qua thảm họa kéo dài 7 ngày, khiến cho dục vọng của rất nhiều người méo mó thành năng lực đáng sợ,
có lẽ chúng là muốn làm cho tất cả mọi người cảm thấy vui vẻ, có lẽ là ở trong quá trình không thể làm cho mọi người vui vẻ, chúng đã dần dần bác bỏ ý nghĩa tồn tại của mình. Đương nhiên, ta chỉ là cho ngươi một cái phương hướng, phương hướng này chưa chắc đã chính xác, tóm lại, người phải nghĩ biện pháp đồng cảm với đối phương, kể từ đó, các ngươi liền biến thành người một phe. Nhiệm vụ cũng liền thành công một nửa. Nhưng hãy nhớ đừng làm hài lòng đối phương một cách mù quáng, biểu hiện ra một số khả năng là được rồi." Yến Cửu một lần nữa có cảm giác đang ở trong lớp học của Chanh Tử tỷ tỷ. Chẳng qua khác nhau ở chỗ, Chanh Tử luôn cười đùa trong khi dạy nàng, phảng phất như biết làm như vậy với nam nhân là cặn bã, nhưng lại hi vọng Yến Cửu có thể học được cách khiến cho bản thần trở nên dễ mến hơn. Nhưng Bạch Vụ thì khác, Bạch Vụ rất nghiêm túc, cặn bã? Không tồn tại, chỉ cần chính ta cảm thấy không cặn bã, vậy không gọi là cặn bã, mà được gọi là thẳng thắn vô tư. Cuối cùng sau khi Bạch Vụ dặn dò xong, định bỏ Ốc biển vào trong túi, Yến Cửu nói: "Bạch Vụ...Ở phía chỗ ngươi có gặp phải vấn đề gì không? Cần ta hỗ trợ không?" Yến Cửu rất thông minh, Bạch Vụ còn nhớ rõ câu đố Yến Cửu để lại, vì vậy lần này hắn cũng không có vô lễ, liền nói một ít tình huống chính mình thấy cho Yến Cửu.
Sau khi Yến Cửu nghe xong, lập tức nói ra một điểm mà Bạch Vụ xem nhẹ. "Tầng 2 có một đội anh em, sau đó em gái mất tích...về sau có một chuyện lạ, luôn yêu cầu người ta ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đầy sao...rất kỳ quái.." "Có gì kỳ quái?" "Ta cũng không biết có đúng hay không, nhưng chính là cảm thấy rất kỳ quái...anh trai không tìm được em gái, nhưng em gái có lẽ đang một mực nghĩ biện pháp liên hệ với anh trai.." "Vì sao người lại phán đoán như vậy?" Người bị bệnh tâm thần có tư duy khác biệt, Bạch Vụ bỗng nhiên rất ngạc nhiên với logic của Yến Cửu. Yến Cửu nói: "Ngươi cũng đã nói...đôi anh em ở tầng 2, anh trai tên là Triệu Thôi Xán...Bạch Vụ, ngươi không cảm thấy cái tên này rất hợp với Tinh Không (bầu trời đầy sao ?"
Như thể một tia sáng lướt qua tâm trí. Bạch Vụ sững sờ... Thôi Xán nóng ánh), Tinh Không (bầu trời đầy sao). Hắn trầm mặc một giây, nhếch miệng bật cười. Đây thật ra là một sự tình rất làm cho người ta kinh hãi. Em gái tên là Triệu Tinh Không (Tinh Không: bầu trời đầy sao), nàng yêu cầu người ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, không phải là chỉ bầu trời đầy sao chân chính, mà là chỉ bản thân nàng. Anh trai ở trong chương trình nói, hi vọng mình và em gái có thể an ổn sống sót, em gái mất tích, y rất lo lắng cho em gái... Nhưng em gái thì sao? Biến thành Ác Đọa cũng vẫn lo lắng cho anh trai... Nhưng điều duy nhất nàng có thể làm, chính là thông qua các tin nhắn báo cho am trai, nhưng chung cư cũng chịu ảnh hưởng không đạt được mong muốn. Khiến cho em gái vẫn luôn không thể xây dựng liên hệ cùng với anh trai. Triệu Thôi Xán tuyệt vọng tìm kiếm em gái của mình. Em gái thì một lần lại một lần thông qua tin nhắn của người khác, nhắc nhở bọn họ ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đầy sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.