Yến Tự Tại luôn cảm thấy có điều gì đó to lớn sắp xảy ra ở đây, dự cảm của y rất nhanh ứng nghiệm, Bạch Vụ đích đích xác xác ở ngay trước mặt hắn, phát biểu một phen ngôn luận có thể nói là rung động. Trong nhà tù yên tĩnh, toàn bộ Ác Đọa nhìn Bạch Vụ, Viên Diệp nói: "Còng tay của toàn bộ mọi người đều đã giải trừ, hiện tại chỉ cần giết ra nhà tù là được rồi. Bạch Vụ...ngươi có lời gì muốn nói hay không?" Ánh mắt của Bạch Vụ đảo qua một đám Ác Đọa, hắn cười cười, cuối cùng gật gật đầu nói: "Mọi người đã có thể ai về nhà nấy, sau khi rời đi từ khu vực nhà tù, chỉ cần chư vị nguyện ý, các ngươi sẽ trở lại khu vực ban đầu của từng người. Cuộc gặp gỡ này rất ngắn ngủi, nhưng đối với ta mà nói, lần hành trình đến nhà tù này là rất một chuyến đi rất không tệ. Chỉ là vẫn còn có chút tiếc nuối." "Ta có thể cảm nhận được các vị như thể rất cao hứng, các vị như thể cũng thật sự rất cao hứng, nhưng nói thật, kỳ thật ta không biết các ngươi đang cao hứng cái gì."
Lời nói chia tay phảng phất như là lời khen tặng vậy, đột nhiên bắt đầu chuyển hướng. Nhóm Ác Đọa có chút nghi hoặc nhìn Bạch Vụ. Bạch Vụ nhìn thoáng qua Kha Nhĩ: "Người người muốn thủ hộ lúc trước, có sống lại hay không? Hay là cái thế giới khiến cho vô số người chết đi kia, sẽ triệt để huỷ diệt sao?" Sau đó hắn nhìn về phía Tiền Nhất Tâm: "Còn ngươi nếu như kiếm được đầy đủ tiền, có mua được thế giới lý tưởng trong nội tâm của ngươi?" Ngay sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Lữ Ngôn cùng với Viên Diệp: "Hay là trái tim của hai ngươi đã bình yên rồi? Hay là những đồ vật mà các ngươi muốn đi khắp thế giới này tìm kiếm, đã tìm được rồi? Hẳn là đều không có đúng không? Rời khỏi nhà tù, tất nhiên là rất tốt, thế nhưng sau khi trở về khu vực của mình không phải là lại bị giam cầm sao?" "Bị gông xiềng của thế giới này giam giữ ở một nơi nào đó, là tự do sao?" Bạch Vụ đưa mắt nhìn Lữ Ngôn, Lữ Ngôn nhìn thẳng Bạch Vụ, muốn nói lại thôi.
Viên Diệp không hiểu hỏi: "Ngươi là có ý tứ gì? Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?" Bạch Vụ không có trả lời Viên Diệp, hắn quay đầu nhìn về phía mọi người nhà tù: "Ta cho rằng tất cả sự chờ đợi trên thế giới này đều là có ý nghĩa. Ta mang theo đồng bọn của ta đi tới đây, đồng
bọn của ta rất cao hứng, y nói với ta, tiền bối, có thể 700 năm không thay đổi thủ vững bản tâm, thật sự là một hiện sự tình đáng kiêu ngạo, cứu vớt những người đã làm ra sự tình kiêu ngạo này, ta sẽ rất vui vẻ! 700 năm không thay đổi, thủ vững bản tâm, mấy chữ này khiến cho Yến Tự Tại nghĩ tới Bạch Tiểu Vũ. Y dường như đã mơ hồ hiểu được Bạch Vụ muốn làm cái gì. "Cho dù trong nhà tù cũng không hòa hợp, nơi này cũng sẽ có phe phái, cũng sẽ chia thành rất nhiều thế lực, nhưng trong mắt ta, các vị cũng là người vì mang theo nhân tính của mình, mang theo đồ vật muốn thủ hộ, nỗ lực sống sót" Rõ ràng là tán dương, nhưng Bạch Vụ lại mang theo giễu cợt cùng với phẫn nộ: "Chẳng qua cái gọi là thủ hộ, chấp niệm...không phải là chờ tại chỗ là được. Không phải nói là không chịu từ bỏ, liền đại biểu người đã từng nỗ lực" "Rời khỏi nhà tù các ngươi liền có truy tìm chấp niệm tự do sao? Đang nói đùa cái gì thế! Hãy tìm
một tấm gương và nhìn bộ dáng không ra người quỷ không ra quỷ của mình! Các ngươi đã không còn là nhân loại! Các ngươi là một loại quái vật được gọi là Ác Đọa, bị lời nguyền của thế giới này cầm tù!" "Cho nên các ngươi đang cao hứng cái gì? Chẳng qua chính là đổi một chỗ khác tiếp tục cầm tù
chính mình mà thôi, chẳng lẽ là không có ai hãm hại các ngươi, các ngươi sẽ giữ được nhân tính của mìn sao? Đừng có đánh giá cao chính các ngươi, cũng đừng có lầm tưởng về kẻ thù thực sự của mình, càng không nên xem thường ác ý của thế giới này đối với các ngươi!" "Hay là nói các ngươi muốn chính là loại cuộc sống nhẫn nhục chịu đựng này? Tuyệt vọng cùng với khuất nhục 700 năm trước, cô độc cùng với không cam lòng ở giữa 700 năm, chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của các ngươi? Nếu là như vậy, các ngươi có thể rời khỏi nhà tù, trở lại nhà tù mà chính các ngươi là quản ngục trưởng sống một cuộc sống mới!" Cuộc trò chuyện đột ngột chuyển sang trạng thái lớn tiếng chất vấn và chế giễu khiến cho nhóm Ác Đọa trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, nhóm Ác Địa nhao nhao lộ ra vẻ oán giận. Lữ Ngôn lại càng là căm tức nhìn Bạch Vụ, lớn tiếng nói: "Con mẹ nó! Những gì người nói chúng ta đương nhiên biết! Nhưng chúng ta đã bị thế giới này bức thành dạng đức hạnh này, chúng ta còn có thể làm sao? Như ngươi nói, chúng ta đã không còn là nhân loại! Chúng ta đã không có khả năng rời khỏi khu vực trói buộc chúng ta, 700 năm trước chúng ta không phải là giới thượng lưu, không thể đi đến Tòa Tháp! Thế nhưng chúng ta có thể làm gì? Chẳng lẽ chúng ta là muốn biến thành bộ dáng quái vật này sao? Chẳng lẽ thế giới này cho chúng ta cơ hội lựa chọn làm người hay
là thành quỷ sao?" Tiếng gầm rú của Lữ Ngôn vang lên trong khu nhà giam, tiếng vang vọng lại, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Bạch Vụ. Thậm chí bởi vì tâm tình kích động, vọt tới trước mặt Bạch Vụ, túm lấy vạt áo của Bạch Vụ: "Chúng ta rõ ràng không có làm ác, lại giống như tù nhân vậy, bị cầm tù ở trong khu vực của từng người, rõ ràng còn có rất nhiều việc chúng ta muốn đi làm, nhưng ở trong quãng đời dài dằng dặc như vô hạn còn lại, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thời gian đừng có lau đi những ký ức cùng với chấp niệm khắc cốt ghi tâm đó! Tiểu tử, người cho rằng chúng ta nguyện ý như vậy phải không? Ngươi cho rằng chúng ta không muốn phản kháng sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT