Xác định rằng Yến Tự Tại không có chạy trốn, bác sĩ cảm thấy khó hiểu với những gì đang diễn ra tầng dưới. Xuất phát từ cảnh giác, y bắt đầu tuần tra mỗi một căn phòng. Cuối cùng đi tới chỗ căn phòng kia của Bạch Vụ, Bạch Vụ vào giờ khắc này, vẫn chưa thoát khỏi nhà giam, chỉ còn cách cái lỗ xuyên qua bức tường cao không xa. Cho nên "linh thể" mà bác sĩ rút ra từ trong cơ thể của Bạch Vụ, vẫn như trước trôi nổi ở trên giường bệnh. Thấy một màn như vậy, bác sĩ có chút khó hiểu, người tự xưng là Tỉnh Ngũ đầu? Chạy trốn rồi? Theo bản năng bác bỏ ý nghĩ này, bác sĩ không tin rằng một người nào đó có thể thoát khỏi nhà tù trong thống khổ nghiêm trọng như vậy.
Trong nội tâm của y Vốn dâng lên một tia hứng thú chơi trốn tìm", nhưng rất nhanh lại chuyển dời lực chú ý, rơi xuống vị trí cũ của Bạch Vụ. Chỗ đó có đặt một tờ giấy.
Trong chớp mắt, trong nội tâm bác sĩ dâng lên một loại dự cảm bất hảo nào đó, vô thức lắc đầu, sau đó từng bước một đến gần, nhặt trang giấy lên, đọc nội dung bên trên: "Ta vốn đang suy nghĩ, ta phải rời đi như thế nào? Đây chính là nhà tù, thậm chí có biết con đường rời đi, ta cũng không có khả năng thoát đi từ trong hoàn cảnh đóng kín, nhưng ta không nghĩ tới trời cao lại an bài ta gặp ngươi." "Đã nhiều năm như vậy, trình độ người tra tấn người chỉ có như vậy? Ngươi sẽ không thực sự nghĩ rằng nếu người tìm thấy một gã da xanh nhỏ bé và đâm một vài cây chấm vào, ta sẽ cảm thấy đau sao? Khi ta phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phế, nhìn nụ cười hài lòng của ngươi, ngươi biết cảm thụ trong nội tâm của ta không? Ta đang suy nghĩ, đứa nhỏ này thật dễ trêu chọc, nếu bạn trẻ đều dễ dỗ dành như vậy, làm cha mẹ nói không chừng đều muốn sinh đôi, sau đó sự gia tăng dân số sẽ mở ra một đợt bùng nổ khác." "Tóm lại, ta thay bản thân ta cảm tạ ngươi, ông bạn già của ta, quản ngục trưởng cùng với linh mục nhất định không ngờ được, ngươi một đứa nhỏ với chiếc mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ lại dĩ nhiên là nhị ngũ tử (Tiếng lóng chỉ người tố giác hoặc người phản bội người khác). Nếu không phải giữa ta và ngươi có chút xung đột, ta còn thật sự coi ngươi là ân nhân cứu mạng" "Có phải hay không rất kỳ quái ta lại nói bằng giọng điệu như là người quen cũ? Đã nhớ ra ta là
ai chưa? Ta đi tìm người tại thành phố Bách Xuyên, thế nhưng người không có ở đó, có phải hay
không cho rằng ta đã biến mất như vậy?" "Ta đương nhiên sẽ không biến mất, tử vong chỉ là sự khởi đầu của cuộc hành trình tiếp theo. Đúng rồi, ngươi có thể đâm thêm mấy châm đối với "linh thể" của ta, dù sao thì khoảng vài phút sau khi người xem hết phong thư này, nó liền biến mất" Ở cuối phong thư, Bạch Vụ vẽ một đồ án. Trong chớp mắt thấy được đồ án, bác sĩ Vốn dĩ bị ngôn ngữ của Bạch Vụ khiến cho lửa giận tràn đầy, trong chớp mắt mặt xám như tro, tay chân run rẩy. Đồ án, là một chiếc mặt nạ khuôn mặt tươi cười. Chủ mặt nạ, chính là quái nhân mặt nạ đã chấn nhiếp vô số thế lực Ác Đoạ 700 năm trước. Bác sĩ sững người tại chỗ, trong nội tâm hiện lên rất nhiều ý niệm. 700 năm trước, vào những năm trước khi kỷ nguyên Tòa Tháp triệt để mở ra, quái nhân mặt nạ đã từng biến mất vài năm, về sau lại xuất hiện. Cho dù người sau cũng nắm giữ lực lượng thời không, bác sĩ cũng đã từng giao thủ với người sau, nhưng cảm giác tạo ra cho bác sĩ, tuy hai người mang mặt nạ đều rất cường đại, nhưng lại có chỗ bất đồng.
Bọn họ có lẽ không phải là một người, dù sao thì một người tạo ra cho người ta cảm giác già mà không đúng đắn, người tạo ra cho người ta cảm giác có khí tức thiếu niên. Nhưng mặc kệ là người nào, nói chuyện tuyệt đối sẽ không có khó nghe như kẻ tự xưng là "Tỉnh Ngũ" này, và cho dù là người nào đi chăng nữa, cũng đều là nhân vật cực kỳ gây phiền toái. Phiền toái đến mức không có biện pháp nào để giải quyết. "Tự xưng đến từ 700 năm trước...đi tìm ta tại thành phố Bách Xuyên, xem ra là y!" Trong giọng nói của bác sĩ mang theo ngữ khí run rẩy, hai vị quái nhân mặt nạ tuy đều rất phiền toái, nhưng hai vị quái nhân mặt nạ, thực lực cũng có phân chia cao thấp. Từ rất nhiều năm trước, tại thành phố Đằng Lâm, Tỉnh Lục trả lời nhân loại hai vấn đề, du thuyền sẽ không đi về hướng Tòa Tháp, đó là một cái âm mưu. Vấn đề này, Tỉnh Lục cũng không nói phần sau, du thuyền cuối cùng chạy về hướng phương nào. Mà một vấn đề khác, là trong chuyến bay vây khốn huynh trưởng của nàng. Kỳ thật vào thời điểm Tỉnh Lục nói những lời này, trong chuyến bay cũng không có phát sinh những chuyện này. Chỉ là bởi vì ở trong mắt Tỉnh Lục, mọi chuyện cần thiết cũng đã phát sinh, người cùng với sự tình, đều ở vào trạng thái "quá khứ.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ diễn ra chính xác như những gì Tỉnh Lục đã chứng kiến, đồng loại của nàng bị nhốt ở trong chuyến bay. Một trong những nguyên nhân tạo thành tất cả những điều này, là quái nhân mặt nạ. Quái nhân mặt nạ xuất hiện lần đầu tiên trên thế giới kia, khiến cho nhóm Ác Đọa nghe tin đã sợ mất mật, cũng bởi vậy, những năm đầu căn bản không có Ác Đọa cường đại. Nhóm Ác Đoạ loại trí tuệ có thực lực cường đại, đều đang tránh né quái nhân mặt nạ. "Y vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Y có biết kế hoạch của chúng ta hay không? Nhưng nếu như y biết, vì sao không mang người Yến gia đi?" Bác sĩ rất hoang mang, bên trong mang theo tức giận, sợ hãi còn có hoang mang, đình trệ hơn một phút đồng hồ, y mới nhớ tới kích hoạt báo động vượt ngục. Trong chớp mắt kích hoạt báo động, nhóm quản ngục đang đánh đập phạm nhân, cả đám đều lộ ra kinh hãi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play