Bạch Vụ đại khái đã hiểu, đây chính là một chiếc vòng tay có thể suy yếu thể lực của chính mình, hơn nữa một khi đeo lên, quản ngục liền biến thành đơn vị vô địch. Rất phiền toái, hơn nữa chỉ có thể thông qua phương thức phóng thích vô "tội" giải thoát, nếu như lựa chọn vượt ngục chạy khỏi nơi này, phải một mực đeo. Bạch Vụ cười thân mật với người bạn cùng phòng trông như con cóc đứng bằng hai chân: "Nhường một chút không gian được không? Ta là Tỉnh Ngũ, ngươi thì sao?" "Văn Thái" Văn Thái trông rất thành thật. "Thật là một cái tên hay, rất thích hợp với cóc" Bạch Vụ tán thưởng từ đáy lòng. "Ta không phải là cóc! Ôi!" [Với tư cách là một người thành thật, đánh giá cao nhất mà y từng nhận được là-- người xứng đáng thổ lộ với lão nương sao? Sao ngươi không soi nước tiểu của mình xem bộ dáng của mình như thế nào? Ngươi xấu như vậy dựa vào cái gì để thích ta? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đi xem mắt bảy lần, bởi vì ngoại hình đặc biệt và thu nhập thấp, y gần như không có mối quan hệ khác giới. Những lời cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này, y đã nghe được hơn bảy lần, ngày tận thế đến, sau khi ra sức bảo vệ một cô gái nào đó, y nhận được một câu của cô gái: cút đi, ai cần ngươi bảo hộ, thật ghê tởm. Vì vậy y bị thương tới cực điểm, biến thành con cóc. Đương nhiên nó là không thích muỗi, nếu có thịt thiên nga nướng, nó sẽ vô cùng thích.] Đây chính là bạn cùng phòng đầu tiên của mình sao? Khá lắm, nghe rất đáng thương, nhưng vì sao nó lại bị nhốt trong nhà tù này? Ánh mắt hầu như chỉ đề cập đến quá khứ nghèo khó và lý do tại sao nó trở thành một con cóc. Nhưng không có đề cập đến tội lỗi mà người này đã phạm phải. Nếu như nơi này có quản ngục, tự nhiên cũng liền có quản ngục trưởng, đã có quản ngục trưởng, nơi này hẳn cũng có một bộ hệ thống tư pháp. Bạch Vụ không có suy nghĩ nhiều, hiện tại vừa mới đến nơi đây, hắn phải nghĩ biện pháp biết rõ ràng càng nhiều tình huống. Văn Thái có chút dữ tợn, nhưng vẫn nhường ra vị trí của mình, trên người nó toàn bộ đều là chất nhầy buồn nôn, trông rất trơn ướt, Bạch Vụ hơi che dấu sự buồn nôn của mình, cũng không có
chạm vào Văn Thái. Văn Thái đã quen với điều này, nhưng vẫn có một sự mất mát không che giấu được trong cặp mắt
to.
Không chỉ không có nữ nhân thích nó, bởi vì quá xấu xí, kỳ thật nam nhân cũng đều xem nó như quái vật. Bạch Vụ không hề động vào cửa sắt mà Văn Thái đã liếm láp, chỉ nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt tập trung lên trần nhà. [Ngươi đã tìm được một suy nghĩ không tệ, "nhà tù Thục Đô" to lớn này, tổng cộng có ba tầng, tầng trệt chính là phạm nhân tử hình, tầng 2 là hình phạm muốn chết không xong, tầng 3 là hình phạm gói hỗ trợ địa ngục. Đúng vậy! Tử vong ở trong này là thoải mái nhất! Ít nhất người tầng 2 là nghĩ như vậy, chúng hâm mộ những phạm nhân bị quản ngục trưởng hành hạ đến chết đó, sợ hãi bị bác sĩ điên làm thí nghiệm, nhưng tầng 3 thảm hại hơn, cho dù bọn hắn đã chết, những linh hồn vẫn còn bị tra tấn. Đáng nhắc tới chính là, tầng 3 chỉ mới được thành lập cách đây không lâu.] Lại là một tin tức nhỏ.
"Nhà tù có ba tầng...chẳng lẽ là phân chia theo trình độ phạm tội? Người có tội nhẹ nhất bị giam giữ tại tầng trệt, nhưng dù vậy, điều chờ đợi chúng ta chỉ có thể là vượt ngục và tử vong?" "Phụ trách tầng trệt là quản ngục trưởng, tầng 2 thì là vị bác sĩ nào đó, ánh mắt nhắc đến là muốn chết không xong, chắc hẳn vị bác sĩ tầng 2 kia, sẽ để cho phạm nhân cảm nhận được thống khổ cực đoạn." "Tầng 3...gói hỗ trợ địa ngục, linh hồn người chết xuống địa ngục...sẽ luôn không đến mức người tầng 3, đến từ minh giới đó chứ? Chờ đã, quản ngục trưởng, bác sĩ, quan toà?" Bạch Vụ bỗng nhiên nghĩ tới hai người. Đảo chủ Hoàng Tuyền Đảo chân chính - quan toà áo bào đen, là nửa Ác Đọa có thể dùng tiếng sáo điều khiển người ta, làm cho người ta cam tâm tình nguyện đi tìm cái chết. Cùng với bác sĩ tại bệnh viện tâm thần thành phố Bách Xuyên, mục tiêu mà quái nhân mặt nạ thứ nhất đã từng mang Giang Y Mễ đi tìm kiếm. "Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ?" Trong nội tâm của Bạch Vụ hiện lên rất nhiều ý niệm. Cuối cùng suy nghĩ của hắn trở lại trong phòng giam, hắn nhìn về hướng Văn Thái: "Ngươi đã tới nơi này bao lâu?"
"Hai ngày...ộp, ta thật đói". "Đói? Ác Đọa các ngươi cũng sẽ đói sao?" "Tới nơi này sẽ đói...không biết vì sao." Giọng nói của Văn Thái trầm lặng, nghe thật sự là có chút suy yếu. Bạch Vụ suy đoán đây là do quy tắc, hoặc là còng tay sẽ khiến cho phạm nhân càng tiếp cận nhân loại? "Vậy có nhà ăn không? Đi tới đây nếu như sẽ cảm nhận được đói khát, như vậy chung quy sẽ phải sắp xếp ăn uống một chút, đúng không?" "Có, ộp. Thế nhưng sau khi ăn vẫn rất đói..." "Sau khi ăn vẫn rất đói là có ý tứ gì?" "ĐỒ ăn, sau khi ăn xong sẽ không còn nữa...ộp." Bạch Vụ sửng sốt, chuyện này có phần tà môn. Hắn lại hỏi vài câu, Ác Đọa Văn Thái, trông có vẻ xấu xí và dữ tợn, trên thực tế tính khí cũng không tệ lắm, chỉ cần không nói nó là con cóc là được. Bạch Vụ cơ bản hỏi cái gì, nó đáp cái đó, vừa đến nhà tù, có một người bạn cùng phòng hiền lành là

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play