Tại tầng dưới cùng Tòa Tháp, quảng trường phía đông. Mặc dù là ra ngoài tháp từ tấm bia đá màu xanh, mặc dù không có Bạch Vụ, nhưng nhóm người Lâm Vô Nhu, Vương Thế, Thương Tiểu Ất, Tần Lâm, Doãn Sương, Bạch Tiểu Vũ, vẫn là trở về từ trong tấm bia đá màu tím. Bởi vì trước đó không lâu, hào quang màu đỏ sậm của nhóm người Bạch Vụ quá kinh diễm, thế cho nên Vương Tố Bàng Lê có chút kỳ quái... Những dân đen tầng dưới cùng này, hiện tại thấy có người đi ra từ tấm bia đá màu tím, cũng bình tĩnh như này sao? Lần này ra ngoài tháp, Vương Tố cùng với Bàng Lê vô cùng thất vọng, về phần Trịnh Nhạc, toàn bộ
hành trình y đều lười biếng mò cá, căn bản không quan tâm đến biểu hiện của những người khác. "Đây là năng lực của tổ tiên phong đội 7, tổ mạnh nhất quân đoàn điều tra?" Vương Tố cầm roi da trong tay, xì mũi coi thường.
Vương Thế cùng với Thương Tiểu Ất trừng to mắt nhìn Vương Tố.
Mà Lâm Vô Nhu thì cúi đầu. Bàng Lê cũng trào phúng một phen: "Tổ tiên phong trốn ở sau lưng nữ nhân, ha ha ha ha ha ha...thực lực của các ngươi thật sự là quá yếu, các ngươi thật sự có thể trở về từ khu vực màu đỏ? Nhìn mấy người các ngươi, ngay cả mấy biến dạng thể cấp tám cũng không ứng phó được" Trịnh Nhạc móc lỗ tai, tuy một mực mò cá vạch nước, nhưng với tư cách là người vừa lười vừa mạnh nhất trong ba người, y cũng hiểu được đội 7 hữu danh vô thực. "Thật sự là phế vật tụ tập, thăm dò khu vực đơn giản như vậy, hà tất phải dùng ba người chúng ta đây? Lần sau Bàng Lê người đi một mình thôi nhé?" "Làm sao lại là ta, ta không muốn làm những chuyện vặt vãnh này, lần sau để cho Liễu Hổ đi là được rồi." Mục đích của đội trật tự tự nhiên là giám sát. Nhưng sau khi giám sát, bọn họ phát hiện ra thực lực của tổ tiên phong không hề có ý nghĩa giám sát. Quả thực, khả năng phục hồi của Bạch Tiểu Vũ rất đáng nể. Nữ nhân tên là Doãn Sương kia, đầu óc coi như không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ, như thể cất giấu một loại năng lực nào đó, nhưng
sức chiến đấu rất yếu. Về phần Lâm Vô Nhu, Vương Thế, Thương Tiểu Ất, Tần Lâm, là một đám đồ bỏ đi. Thăm dò khu vực màu tím, kỳ thật cũng là sự tình nguy hiểm. Khu vực bọn họ đi đến là một hẻm núi, trong hẻm núi có rất nhiều Ác Đọa kền kền đầu người. Không có cao thủ thăm dò như Bạch Vụ cùng với Yến Tự Tại, đoàn người bọn họ biết rất ít về những sự tình đã xảy ra trong hẻm núi. Chỉ biết rằng nơi đây từng là địa phương tránh nạn ngày tận thế, một số người đã dựng trại tập kết tạm thời ở đây. Nhưng theo tài nguyên ngày càng ít đi, một số người dần dần chết đói, mọi người bắt đầu ăn thịt lẫn nhau. Nhưng rất nhanh nơi này lại bạo phát bệnh dịch. Các loại tâm tình tiêu cực càng lúc càng nhiều, cuối cùng đám người kia biến thành Ác Đọa, loại Ác Đọa kền kền đầu người ăn thịt người kia. Thủ Hộ Giả là một biến dạng thể cấp tám, mặc dù không có đến cấp chín, thế nhưng năng lực dị biến hoàn mỹ - Thứ Nguyên Chi Dực khiến cho Thủ Hộ Giả cực kỳ khó chơi. Nguyên bản Vương Tố sắp giết chết Thủ Hộ Giả, nhưng Thủ Hộ Giả nhìn ra phân bố chiến lực của
đội ngũ này cực kỳ không đồng đều, liền chạy trốn. Cuối cùng theo trạng thái tiêu cực càng ngày càng nhiều, hơn nữa hẻm núi lại là khu cực nóng, một đoàn người không thể trở về Tòa Tháp. Theo Vương Tố, đánh chết loại Ác Đọa này, là có xác suất rất nhỏ rơi xuống thiên phú. Đương nhiên, chuyện này phải xem vận khí, Bạch Vụ cũng đã giết không ít Ác Đọa nắm giữ thiên phú, nhưng có thể rớt thiên phú..lại lác đác không có mấy. Nhưng cũng không cản trở mấy người Vương Tố Bàng Lê oán trách tổ tiên phong. Nghe ngôn ngữ chế nhạo của bọn hắn, Vương Thế cùng với Thương Tiểu Ất nghe được tức giận không thôi. Những tiểu bình xịt Lâm Vô Nhu thủy chung không có cãi lại. Thẳng đến khi người đội trật tự rời đi, Vương Thế rất kỳ quái: "Ngươi hôm nay làm sao khác thường như vậy? Chúng ta bị chửi ác như vậy...ngươi làm sao một câu cũng không lên tiếng?" Doãn Sương cũng rất kỳ quái, miệng của Lâm Vô Như thế nhưng là một đại lợi khí. Lâm Vô Nhu nói: "Vương Thế người ngu ngốc" "Làm sao lại mắng ta."
"Tâm tình của lão tử không tốt muốn mắng người, không được sao?" Vương Thế không nói gì. Lâm Vô Nhu nói: "Ta chỉ là ý thức được một sự kiện, lần trước thăm dò, chúng ta đối với Phó Đoàn Trưởng cùng với Bạch Vụ mà nói, đại khái chính là vướng víu như vậy?" Thấy Lâm Vô Nhu vẫn luôn cúi đầu, nắm chặt tay, Vương Thế lúc này mới kịp phản ứng, Lâm Vô Nhu không phải là không có cảm giác khuất nhục, mà là nhận rõ một ít hiện thực. "Phải biết rằng nửa năm trước, Bạch Vụ vẫn còn là người chưa bao giờ ra ngoài tháp, hiện tại chúng ta đã bị hắn bỏ lại xa đến nỗi ngay cả bóng lưng cũng đều nhìn không thấy!" Lâm Vô Nhu chậm rãi ngẩng đầu, lần này ra ngoài tháp thăm dò, trên thực tế tuyệt đối không khó so với những lần Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu mang bọn họ thăm dò,. Nhưng Doãn Sương nhận thấy, biểu tình của Lâm Vô Nhu trở nên rất chân thành: "Trước kia Phó Đoàn Trưởng cùng với Bạch Vụ, bọn họ suy nghĩ vì chúng ta, rất nhiều nguy hiểm chúng ta không nhận thức được, thậm chí phạm sai lầm, cũng là Phó Đoàn Trưởng cùng với Bạch Vụ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, chúng ta căn bản không ý thức đến." "Nhưng hiện tại người đội trật tự sẽ không coi chúng ta là người của chính mình, chúng ta phạm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT