Hắn ra sức tránh thoát, cố gắng tháo sợi dây trói buộc mình. Đúng vào lúc này -- Triệu gia cháy. Cùng với thế lửa, nhóm gia súc trong chuồng gia súc Triệu gia cũng bắt đầu cuồng bạo. Tai hoạ ngầm Bạch Vụ thấy lúc trước, toàn bộ đều trở thành thảm họa chết chóc trong số mệnh của Triệu gia... Khi những cảnh tượng trong lịch sử bắt đầu phát sinh một cách cưỡng chế, trong đầu Bạch Vụ, bắt đầu hiện ra trí nhớ đầy đủ...cùng với một thanh âm cầu cứu trong ý thức. "Ca ca...cứu ta...ta đã làm sai một việc..." "Hồng Ân?" Đột nhiên nghe được thanh âm của Hồng Ân, Bạch Vụ bỏ qua thế lửa, lấy lại tinh thần. Cảnh tượng xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa, giống như là một lần nữa trở lại khu vực bất
điện thoại của Tỉnh Lục vậy, Bạch Vụ nhìn mọi thứ xung quanh tan rã từng chút một. Triệu gia lúc này đang bốc cháy, bên ngoài ngôi nhà thì hỗn loạn do gia súc biến dạng gây ra. Kể từ khi Bạch Vụ rời khỏi nơi ở của bà đồng, chiều hướng của câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Đáng lẽ ra giống như lần trước, Bạch Vụ tìm được chấp niệm của quái vật, rồi dùng một phen lời nói đả động quái vật. Giống như lần đầu tiên đối mặt với Hồng Ân vậy, nhưng lần này Bạch Vụ đã đánh giá thấp sự vặn vẹo của thế giới tinh thần này. Nơi này có quá nhiều chấp niệm, Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan, phụ thân Thôi gia mất con, chủ tiệm tang lễ Phùng Hải Bình...bọn họ đều là một bộ phận của chấp niệm. Xoa dịu toàn bộ những chấp niệm này, quả thực có thể khiến cho tất cả mọi người rời khỏi thế giới này. Bạch Vụ cũng đích thực ở trong đầu của một con quái vật nào đó, nhưng trong đầu quái vật...có hai CỖ ý thức. Hồng Ân xuất hiện ở bên người Bạch Vụ, nàng đi chân trần, váy đỏ trên người xuất hiện điểm đen lấm tấm, nhưng nàng cả người lại có vẻ vô cùng tiều tụy. Hồng Ân lộ ra sắc mặt ảm đạm ngồi ở bên người Bạch Vụ, ở trước người Bạch Vụ, xuất hiện một
tấm gương. Bạch Vụ nhận thấy...quả bóng bay mà Hồng Ân luôn cầm trên tay đã biến mất, hắn không biết chuyện này có nghĩa là gì, nhưng trong nội tâm sinh ra cảm giác nguy cơ thật lớn. Toàn bộ chuyện xưa, theo hình ảnh trong gương, cùng với thanh âm của Hồng Ân...bắt đầu chậm rãi trồi lên mặt nước. "Đại tế trong hồ, là hiến tế một đứa trẻ từ hai mươi tuổi đến mười lăm tuổi. tập tục này đã truyền thừa mấy ngàn năm, mấy ngàn năm qua, mọi người ở thôn làng này đều coi đây là chuyện đương nhiên" "Ca ca nhất định rất khó tưởng tượng, tại thời đại đó, vẫn có những thôn làng hẻo lánh và khép kín như vậy. Thôi gia Thôi Chính Bình là thợ thủ công, y có một đứa con trai xấu xí, tên là Thạch Đầu. Thầy bói nói ngũ hành của đứa con trai này dư nước, tương lai có kiếp nước, vì vậy liền có cái tên Thạch Đầu này" "Thầy bói kia kỳ thật nói cũng không có sai, Thạch Đầu đích xác có kiếp nước, tế phẩm trong lần đại tế trong hồ năm đó, chính là Thạch Đầu. Ngày đó bọn họ cột Thạch Đầu vào trên giá gỗ, xung quanh đặt đầu của gia súc, bà đồng niệm thần chú cầu khẩn thần hồ phù hộ dân làng. Mọi người cười nói vui vẻ, chỉ có trong nội tâm của Thôi Chính Bình đang nhỏ máu."
tấm gương. Bạch Vụ nhận thấy...quả bóng bay mà Hồng Ân luôn cầm trên tay đã biến mất, hắn không biết chuyện này có nghĩa là gì, nhưng trong nội tâm sinh ra cảm giác nguy cơ thật lớn. Toàn bộ chuyện xưa, theo hình ảnh trong gương, cùng với thanh âm của Hồng Ân...bắt đầu chậm rãi trồi lên mặt nước. "Đại tế trong hồ, là hiến tế một đứa trẻ từ hai mươi tuổi đến mười lăm tuổi. tập tục này đã truyền thừa mấy ngàn năm, mấy ngàn năm qua, mọi người ở thôn làng này đều coi đây là chuyện đương nhiên" "Ca ca nhất định rất khó tưởng tượng, tại thời đại đó, vẫn có những thôn làng hẻo lánh và khép kín như vậy. Thôi gia Thôi Chính Bình là thợ thủ công, y có một đứa con trai xấu xí, tên là Thạch Đầu. Thầy bói nói ngũ hành của đứa con trai này dư nước, tương lai có kiếp nước, vì vậy liền có cái tên Thạch Đầu này" "Thầy bói kia kỳ thật nói cũng không có sai, Thạch Đầu đích xác có kiếp nước, tế phẩm trong lần đại tế trong hồ năm đó, chính là Thạch Đầu. Ngày đó bọn họ cột Thạch Đầu vào trên giá gỗ, xung quanh đặt đầu của gia súc, bà đồng niệm thần chú cầu khẩn thần hồ phù hộ dân làng. Mọi người cười nói vui vẻ, chỉ có trong nội tâm của Thôi Chính Bình đang nhỏ máu."
"Sau khi Thạch Đầu chìm vào giữa hồ, Thôi Chính Bình nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Thạch Đầu trước khi chết,nó hô: cha, cứu ta" Hình ảnh trong gương lúc này là Thạch Đầu bị buộc vào giá gỗ đang hét lên, tay chân nó bị trói chặt không thể giãy dụa, chỉ có thể ngẩng đầu, chật vật la hét đối với Thôi Chính Bình. "Không có ai cứu y, Thạch Đầu cứ như vậy chìm vào trong hồ từng chút một, kỳ thật căn bản không cần trói chặt y, bởi vì lúc đó, những vật trong hồ kia đã bắt đầu thức tỉnh..." "Mấy ngàn năm qua, kỳ thật mọi gia đình đều trở thành vật hi sinh của đại tế trong hồ. Bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen, kỳ thật cũng một số người đã nghĩ đến việc thủ tiêu nó, lão gia tử Chu gia vào sau khi đại tế diễn ra đã từng nghĩ tới việc thủ tiêu tập tục này, bởi vì gia đình mất đi con cái, thật sự là quá thống khổ, Thôi gia Thôi Chính Bình than thở cả ngày, làm đủ loại người giấy
trong nhà." "Thế nhưng ý nghĩ thủ tiêu, bị bà đồng ngăn lại, bởi vì mười lăm năm kế tiếp, chính là Chu gia cống hiến tế phẩm. Tính toán thời gian, chính là sau khi Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan kết hôn, ca ca có lẽ không biết, nữ hài tử ở cái thôn này, 12 13 tuổi phải lập gia đình...các nàng...các nàng rất thảm, phải làm mẹ khi còn rất trẻ" Bạch Vụ đương nhiên biết, trước khi đi đến thế giới này, trong thế giới kiếp trước của hắn, liền đã
có những thôn làng hoàn toàn khép kín này. Người trong thôn dường như vẫn đang sống trong thời đại trước đây. "Bà đồng nói, nhà người ta hiến tế, bây giờ sắp đến lượt nhà ngươi, ngươi nói hủy bỏ liền hủy bỏ? Vậy ngươi bảo Thôi gia vừa mới hiến tế phải làm như thế nào? Thần hồ các ngươi đều đã gặp, mấy ngàn năm qua, tổ tiên cũng đã từng gặp thần hồ hiển linh? Đây là tiền duyên mọi người tích lũy xuống đời đời, sao có thể bị mất ở chỗ này?" "Lão gia tử Chu gia nghĩ lại, cảm thấy hết thảy xác thực là như vậy, thần hồ đản sinh giống như điềm lành, cho dù ai gặp được nhung hươu sinh hoa kia, đều sẽ cảm giác có thần hồ có thể mang đến hạnh phúc cho thôn" "Chỉ có Thôi Chính Bình là không nghĩ như vậy, sau khi Thạch Đầu bị mọi người nhấn chìm vào trong hồ, y bắt đầu nghi vấn tất cả những điều này, y thật sự không phải là một người cha tốt, ít nhất ở giữa tập tục cùng với con của mình, y lựa chọn tập tục xưa". "Nhưng cũng bởi vậy, y bắt đầu cảm thấy, thần hồ có lẽ là giả, có lẽ là thế giới này đang từ từ phát sinh biến hóa...một con hươu, làm sao có thể tạo ra hoa từ những chiếc gạc của mình? Y mặc kệ con hươu kia thần dị cỡ nào, y chỉ biết Thạch Đầu sẽ không bao giờ trở lại" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play