Ngũ Cửu cũng không hiểu hàm nghĩa lắm, chỉ là y cảm giác, trong ánh mắt quái vật như thể có chút ươn ướt. Bạch Vụ thông qua Phổ Lôi Nhãn, biết bốn người còn lại đều đang đóng vai một nhân vật nào đó, nhưng Ngũ Cửu không biết. Nhưng Ngũ Cửu biết, bên ngoài thôn nếu như có nhiều khí tức nhân loại như vậy, chính mình có lẽ có thể ra ngoài hỏi một ít manh mối. Y nghĩ như vậy, liền đi tới cửa, nói: "Vậy ta đi đây, ngươi có thể chậm rãi chơi cùng với những người giấy này" Phải tỉ mỉ, nghiêm túc, không thể qua loa, phải học được tinh túy của Bạch Vụ, suy nghĩ như vậy, Ngũ Cửu Vốn định rời đi, lại quay đầu trở về: "Những người giấy này ta làm này tuy chịu không được giày vò, chẳng qua nếu ngươi vò nát chúng, cũng đừng sợ, ta sẽ làm thêm cái mới cho ngươi." Sau khi Ngũ Cửu nói xong, liền rời khỏi căn phòng này.
Con quái vật màu đen ở lại kia, bối rối nhìn phương hướng Ngũ Cửu rời đi. Quái vật màu đen không nghĩ tới, phản ứng của Ngũ Cửu lại là như vậy. Sau khoảng vài giây im lặng, nó như một con thạch sùng, dọc theo vách tường bò lên trên nóc nhà, sau đó treo ngược thân thể, thông qua cửa sổ Ở mái nhà rời đi. Theo con quái vật màu đen rời đi...con đường vốn có một chút ồn ào bên ngoài trở nên yên ắng. Ngũ Cửu nhìn nhìn, lộ ra biểu tình nghi hoặc. "Người đầu, rõ ràng mới rồi còn có người." Ngay vào trước đó không lâu Ngũ Cửu đích xác đã nghe được thanh âm của nhân loại, cảnh tượng thứ nhất là ban đêm muộn, trên đường phố không có ai, ngay cả bà đồng y cũng không có gặp được. Cảnh tượng thứ hai là ban ngày, tuy loại thôn làng này trông có chút đáng sợ, nhưng ban ngày bình thường hơn rất nhiều, Ngũ Cửu có thể nghe được đủ loại ồn ào náo động. Nhưng bây giờ Ngũ Cửu không nghe được loại ồn ào náo động này. Thời gian dường như tăng nhanh trong tích tắc, trong khoảnh khắc y bước ra, cả thôn làng trở nên im lặng chết chóc.
Chỉ có một người giấy, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Ngũ Cửu, vẫn giống như lúc trước vậy, chỉ về một phương hướng khác. "Ngươi đang chỉ đường cho ta sao?" Người giấy không có trả lời, nhưng người giấy bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên là loại tín hiệu hoặc là nhắc nhở nào đó. Ngũ Cửu cúi người xuống đánh giá tỉ mỉ người giấy, đó là một người giấy có chút xấu xí. So sánh với các người giấy tinh tế khác, chất liệu và nét vẽ của người giấy này đều rất thô ráp. Nhưng cặp mắt kia, lại tinh tế hơn nhiều so với những người giấy khác. Chợt nghĩ rằng, có lẽ người giấy này chính là đóng vai đứa con của chủ nhân nhà người giấy. Nó không giống với những người giấy khác, những người giấy khác được chế tác tỉ mỉ những con mắt thô ráp, người giấy này thì ngược lại. "Ta biết rồi, ta sẽ đi về phía phương hướng này" Ngũ Cửu nghiêm túc nói với người giấy. Hiện tại Ngũ Cửu tin chắc rằng, cái chỗ này rất tà môn, chính mình đang ở trong mê cục nào đó, mê cục thì cùng một nhịp thở với những người giấy này. Nhưng đây...chính là toàn bộ tin tức Ngũ Cửu biết được trước mắt.
Nếu như Bạch Vụ biết Phó Đoàn Trưởng ở dưới lượng thông tin ít ỏi như vậy, lại vẫn có thể giống như gian lận vậy, được chủ nhân của ký ức ưu ái, sau đó dùng phương thức ngắn nhất đạt được chỉ dẫn hữu hiệu nhất, hắn nhất định sẽ đưa cái nồi cơm kia cho Phó Đoàn Trưởng đảm nhận. So sánh với Bạch Vụ đang không ngừng tìm kiếm tin tức, Ngũ Cửu quả thật chính là nhanh chóng thông qua. Dựa theo tiến trình bình thường, Ngũ Cửu sẽ gặp phải một bi kịch, người cha mà y đóng vai trong lịch sử cuối cùng sẽ tự tử bằng cách nhảy xuống hồ... Muốn rời khỏi cảnh tượng, chỉ có xoa dịu chấp niệm mới được. Nhưng Ngũ Cửu tuy ngày bình thường đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như ai cũng thiếu nợ mình, nhưng càng là loại người này, ôn nhu càng có thể đánh động nhân tâm. Màn trình diễn của y đối với quái vật rất thô cứng, nhưng hết lần này tới lần khác lại đánh động quái vật kia. Lại một lần nữa...Ngũ Cửu lấy được chỉ dẫn, phương hướng mà người giấy chỉ, là hồ...
Khi Tạ Hành Tri tỉnh lại từ trong quan tài, ký ức bắt đầu hiện lên, y theo ký ức, cũng tìm được
manh mối.
Người y đóng vai được gọi là Phùng Hải Bình. Không ngoài dự tính, Tạ Hành Tri cũng thấy được một con quái vật màu đen. Tuy rằng giống như những người còn lại, đây là tiêu chuẩn tiến vào cảnh tượng thứ hai, nhưng Tạ Hành Tri...là người thờ phụng khoa học, có được tin tức tối đa ở trong thôn làng tràn ngập mê tín này. Toàn bộ câu đố trong cảnh tượng, về chân tướng trong thôn này, Tạ Hành Tri đã biết được hơn phân nửa. Trình tự thiên phú 66, Ngự Khí Triệu Hoán, có thể ngẫu nhiên triệu hoán ba kiện vật phẩm Ký Linh đã tồn tại trên thế giới này, đồng thời có thể giao phó thuộc tính cho một kiện vật phẩm Ký Linh. Ở trong cảnh tượng thứ nhất, Tạ Hành Tri trực tiếp sử dụng thiên phú 66 đối với người giấy, người giấy Ký Linh liền giống như là vật sống, kể cho Ta Hành Trị một câu chuyện phát sinh vào 700 năm trước. Sau khi biết toàn bộ chuyện xưa, Tạ Hành Tri tuy không biết cảnh tượng thứ hai chính mình phải làm cái gì, nhưng y đã biết số phận của mọi người trong ngôi làng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play