Bạch Vụ nghe tiếng kêu đau có chút suy yếu của Phó Đoàn Trưởng, đình chỉ bò đi. Tay của hắn ấn vào chiếc mặt nạ đã cũ nát, kỳ thật trước đây Bạch Vụ đã từng thử đụng vào chiếc mặt nạ này, nhưng vẫn luôn không có phản ứng. Người thủ mộ thiếu niên áo xám đại biểu cho cứu rỗi, chỉ có vào thời điểm sinh mệnh rơi vào tuyệt cảnh, mặt nạ mới có thể đưa ra phản hồi. Vào giờ khắc này, hắn rốt cục cũng cảm thấy một cỗ lực lượng quỷ dị sinh ra từ trong mặt nạ. Trong chớp nhoáng này, trong mắt Bạch Vụ nổi lên rất nhiều hình ảnh. Bạch Vụ chưa từng nói sự tình mặt nạ cho Ngũ Cửu. Ngũ Cửu cũng không biết Bạch Vụ muốn làm cái gì, y chỉ biết mình nhất định phải tranh thủ thời gian cho Bạch Vụ. Ánh mắt vốn dĩ suy yếu, lại trở nên lăng lệ một lần nữa, cơ thể rã rời như thể xốc lại tinh thần chiến đấu.
Loại trạng thái này theo Chung Húc chính là tự tìm chết, dục vọng tra tấn của gã trở nên càng thêm mãnh liệt. Cánh tay kia cũng bị Chung Húc kéo đến đứt gãy, thân hình té rớt trên mặt đất, bị Chung Húc dùng cự lực chà đạp. Tạng phủ đã sớm vỡ ở dưới cự lực chà đạp, tất cả kết tinh đều tán loạn như thuỷ tinh, như là cảm nhận được khí tức tử vong, Ngũ Cửu khó khăn quay đầu. Y nhìn Bạch Vụ gỡ xuống mặt nạ ở bên kia, phảng phất như tiến vào một loại trạng thái huyền diệu nào đó, không chùn bước chờ đợi bóng đêm tử vong. Chung Húc bỗng nhiên cảm giác được có chút bực bội. Kiến hội đáng chết, chính mình lại đạp thêm mấy cước, có lẽ liền có thể đánh chết tươi y, nhưng y làm sao lại không khuất phục? "700 năm, ta đã từng gặp không ít kiến hôi giống như người, nhưng ta phải thừa nhận, ngươi là kẻ có xương cốt cứng rắn nhất trong bọn hắn, ta không còn muốn tra tấn ngươi nữa, hiện tại ta muốn giết chết ngươi!"
Vào thời điểm Chung Húc chuẩn bị dùng lực đạo càng thêm mãnh liệt, chấm dứt sinh mệnh của Ngũ Cửu, đột nhiên giữa chiến trường xuất hiện một cỗ lực lượng quỷ dị. Trong chiến trường rõ ràng chỉ có ba người quyết đấu, lại truyền đến rất nhiều thanh âm huyên náo, không gian bắt đầu vặn vẹo lạ thường. Lúc này Chung Húc mới phát hiện ra, kiến hôi dưới chân chính mình vẫn luôn nhìn về một phương hướng khác. Nhìn theo hướng đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một Ác Đọa Bạch Cốt thân hình phá toái, đang ấn vào một chiếc mặt nạ lố bịch. Nhưng trong nội tâm của Chung Húc, lại hiện lên bất an mãnh liệt. Cảm thụ được thanh âm cùng với khí tức không ngừng hiện lên xung quanh, Chung Húc mở to hai mắt, phẫn nộ nói: "Ngươi đã từng đi đến Hoàng Tuyền Đảo! Ngươi là người của quan toà! Ngươi dĩ nhiên đúng về phía bên kia! Điều này sao có thể!" Không để ý đến tiếng rống to của Chung Húc, Bạch Vụ tiếp tục tiến hành cảm ứng cùng với mặt
na. Ngũ Cửu không rõ ràng lắm Bạch Vụ đến cùng đang làm cái gì, nhưng rất nhanh...y cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng quen thuộc.
Cỗ khí tức này thậm chí khiến cho hốc mắt của y đỏ lên. Những giọng nói không thể xác định được trong không khí dần trở nên rõ ràng. Đó là sự pha trộn của nhiều giọng nói. Bọn họ liên tục nói về điều gì đó, khiến xung quanh trở nên ồn ào. Những giọng nói này càng ngày càng trở nên cụ thể, trước mắt Ngũ Cửu thậm chí nổi lên một ít cảnh tượng, y trong lúc nhất thời không phân biệt được là ảo giác lúc sắp chết, hay là... Một loại kỳ tích nào đó? Bên tai xuất hiện một giọng nói quen thuộc, nghe những lời kia, Ngũ Cửu cuối cùng cũng không có nhịn được, nước mắt màu đỏ thẫm chảy xuống. "Đã không còn thuẫn của ta, thanh kiếm người đã trở nên chật vật như vậy sao? Ngũ Cửu" Bóng đen đá đen xuất hiện ở trước mặt Ngũ Cửu, phảng phất như chính mình đang đắm chìm trong biển sâu, nhìn ánh sáng và bóng đen trên mặt biển. Bóng đen hư ảo đó chính là Lưu Mộ, sau lưng Lưu Mộ, còn có Nhiếp Trọng Sơn ngạo nghễ đứng thẳng ở bên trong tầng trời thấp. Cho dù Lưu Mộ chưa từng nhìn thấy bộ dáng Ác Đọa hóa của Ngũ Cửu, nhưng vào thời điểm Bạch Vụ gần chết chạm vào mặt nạ, những người đã từng có nhân quả cùng với Bạch Vụ kia, trong lúc
nhất thời đều có một mối liên hệ ý thức. Năng lực nhất tẩm đa dụng vào thời khắc này được Bạch Vụ phát huy đến cực hạn. Trong chớp mắt chạm vào mặt nạ, hắn phảng phất như đồng thời đưa thân vào trong nhiều thế giới.
Mấy phút đồng hồ trước. Trong một thôn làng tĩnh mạch hoang vu, có một cái hồ. Cái hồ này tên là Tảo Hồ, Tảo Hồ đã nuôi dưỡng thôn làng trên núi này mấy trăm năm, cũng chôn giấu vô số lịch sử và những câu chuyện kỳ lạ trong thôn làng. Chuyện lạ lớn nhất, chính là ma nước trong hồ. Thôn làng bên ngoài hồ tràn ngập tĩnh mịch, tử vong chưa bao giờ đình chỉ ở trong này, những người đã sống trong thôn làng 700 năm này dường như đang trải qua hết chu kỳ tử vong này đến chu kỳ tử vong khác. Thẳng cho đến một ngày, có một tiểu cô nương đến thôn làng này, nàng mặc váy dài màu đỏ với
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT