Vương Thế dừng lại một chút, nói: "Ngươi nhớ nhầm rồi Vô Nhu, ta không có tham gia, tham gia chính là Tần Lâm cùng với Bạch Tiểu Vũ. Hơn nữa là Phó Đoàn Trưởng cùng với Tần Lâm Bạch Tiểu Vũ một tổ, ngươi cùng với Bạch Vụ còn có Doãn Sương một tổ" Lâm Vô Nhu cảm thấy an tâm hơn một chút, ký ức khớp, người này hẳn là thật sự. Nhưng đi được tầm mười bước, Lâm Vô Nhu nhớ tới cái gì, cả người run rẩy một chút. Mọi chuyện xảy ra trong trang viên, nhóm người đích xác đã từng đề cập cho Vương Thế cùng với Tiểu Ất, nhưng chi tiết phân tử trong đó, đều không có nói ra, Vương Thế lại làm sao mà biết được? Trước kia có Doãn Sương cùng với Phó Đoàn Trưởng, về sau có Bạch Vụ, Lâm Vô Nhu từ trước đến nay rất ít suy nghĩ. Nhưng y kỳ thật không ngu ngốc như vẻ ngoài của mình. Đương nhiên, lúc trước Ngũ Cửu lựa chọn một người đẹp trai và có vẻ ngoài nữ tính như Lâm Vô Nhu hoàn toàn không liên quan đến chỉ số IQ của y, chỉ vì y có chuỗi sức mạnh cao hơn so với các ứng cử viên khác trong tổ tiên phong.
Chất lượng tân binh năm đó không đồng đều. Hầu hết những tân binh đều sợ hãi đến mức chân run lên khi nhìn thấy những con quái vật bên ngoài tòa tháp. Những người được Ngũ Cửu trực tiếp chọn trong quá trình thẩm vấn như Bạch Vụ là rất hiếm. Lâm Vô Nhu, Thương Tiểu Ất, những tân binh thuần túy có chút lập dị này, đều đã từng được cựu binh dẫn đội đi đến khu vực màu trắng thí luyện. Biểu hiện của Lâm Vô Nhu cùng với Thương Tiểu Ất, xem như đều làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Một người cắt Ác Đọa thành nhiều mảnh, cẩn thận nghiên cứu kết cấu thân thể, một người thì giống như chó điên đuổi theo Ác Đọa cắn, kéo lại cũng đều không thể kéo. Cứ như vậy, Lâm Vô Nhu tiến vào đội 7. Bởi vì Ngũ Cửu cho rằng, đối mặt với Ác Đọa, trước hết nên gạt trí tuệ sang một bên, nếu như là một người rất thông minh, thế nhưng không đủ trấn tĩnh, thì trí tuệ cũng không có đất dụng võ. Đừng nhìn trị số đồng hồ của mấy người Lâm Vô Nhu Doãn Sương thường xuyên dao động, đó là đối với loại quái vật như Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ mà thôi. Đặt ở trong các đội ngũ khác, Lâm Vô Nhu tuyệt đối được coi là vô cùng can đảm.
Sau khi đột nhiên nhận ra rằng người bên cạnh có khả năng toàn bộ đều là "bản sao", Lâm Vô Nhu bắt đầu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. "Những người này có khả năng đều là giả, hoá ra Bạch Vụ nói là ý tứ này...khá lắm, ta thật sự là cơ trí, Phó Đoàn Trưởng và Vương Thế nhất định đều không có phản ứng nhanh bằng ta." Đội trưởng cùng với Phó Đoàn Trưởng không có ở đây, y hiện giờ không có bắp đùi để ôm, chỉ có thể dựa vào chính mình. Lâm Vô Nhu vừa đi vừa nghĩ nên ứng đối như thế nào. Tay của y đã đặt ở trên bộ đạo của mình. "Chờ đã...bản sao của ta đến cùng chênh lệch với ta bao nhiêu...nơi này còn có bản sao của Phó Đoàn Trưởng, Phó Đoàn Trưởng này nếu mãnh liệt giống như Phó Đoàn Trưởng chân chính, ta đây không phải là tự tìm chết?" "Thật khó chịu, cảm giác bị quấy nhiễu, không biết được ngọn nguồn của đối phương, đánh lại không dám đánh, chạy cũng không dám chạy." Kỹ năng diễn xuất Lâm Vô Nhu thật sự là khó có thể khen, trên mặt hiện rõ cảm giác khó chịu.
May mà ba người "Vương Thế" "Bạch Vụ" "Ngũ Cửu", đều đang trên đường đi, căn bản không quay đầu nhìn y. Sau một hồi xoắn xuýt, Lâm Vô Nhu quyết định nghe theo Bạch Vụ, nếu như không dám đánh, liền quyết đoán chạy. Nơi này chính là mê cung, chính mình chạy loạn một trận, bọn họ nói không chừng sẽ bị bỏ rơi. Ý niệm khẽ động trong đầu, Lâm Vô Nhu nhanh chân bỏ chạy. Y vừa chạy, phát hiện ra trước hết nhất chính là "Bạch Vụ". "Vô Nhu, ngươi muốn đi đâu." Thanh âm của "Bạch Vụ" vẫn rất bình tĩnh, thậm chí có chút trống rỗng. Lâm Vô Nhu không trả lời "Bạch Vụ, chạy như điên không dám quay đầu lại. Nhưng ba người sau lưng Lâm Vô Nhu cũng không có truy đuổi. "Bạch Vụ" nói: "Ta còn chưa làm chủ được biểu cảm." "Ta dường như cũng không đủ sống động" "Ngũ Cửu" nhìn hai tay của mình. Ánh mắt của "Vương Thế" trở nên trống rỗng: "Không sao cả, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, hơn nữa chúng ta đang dần dần thích ứng.
Ba người chạm tay vào thủy tinh, sau đó chậm rãi hòa tan vào bên trong thủy tinh. Như thể thuỷ tinh chạm vào không phải là cứng, mà là một thứ gì đó mềm và lỏng. Sau khi liên tục lựa chọn lung tung mười mấy giao lộ, Lâm Vô Nhu triệt để lạc đường, y cũng không biết mình đi tới nơi nào.
Vương Thế ở một bên khác gần như gặp phải sự tình giống như Lâm Vô Nhu, tuy nhiên tính cách của Vương Thế là loại tính cách mạnh mẽ lao tới kia. Vương Thế với tư cách là một trong những tân binh dũng cảm nhất năm đó, được Ngũ Cửu chọn trúng là chuyện đương nhiên. Sau khi phát hiện ra ngữ khí của Lâm Vô Nhu này khác với Lâm Vô Nhu bình thường, Vương Thế trực tiếp tung ra một đòn va chạm dã man vào Ngũ Cửu. Y trong thô bạo có tinh tế, muốn xác định thực lực của nhóm bản sao này. Ngũ Cửu tránh được Vương Thế, tốc độ của y rất nhanh, cũng không có khởi xướng phản kích đối với Vương Thế.
Nhìn đối phương dùng tốc độ khoa trương tránh né, Vương Thế cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đây thật sự là Phó Đoàn Trưởng? Ý nghĩ này cũng không có duy trì bao lâu, rất nhanh y liền công kích Bạch Vụ, lần này, Bạch Vụ không có tránh được. Bị Vương Thế va chạm đánh bay. Cũng là lần va chạm này, khiến cho Vương Thế cảm nhận được sự khác biệt của bản sao cùng với bản thể—- mỏng manh. Thân thể của bọn hắn phảng phất như là gốm sứ vậy, rõ ràng cũng không có va chạm trí mạng, lại bị đụng thất linh bát toái. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play