Bạch Vụ đang nghĩ, đây chẳng lẽ chính là một loại không thể đạt được mong muốn? Rõ ràng mọi thứ đều chỉ là suy luận và phỏng đoán của bản thân, nhưng một khi trong đầu đã có ý nghĩa như vậy, sẽ không còn có thể thuyết phục bản thân không cần lo lắng gì mà trực tiếp tinh lọc khu vực này. "Vậy...mọi người về sau thì sao? Về sau bọn họ sẽ biến trở về sao?" "Sẽ biến trở về! Tuy không thể triệt để tinh lọc tất cả khu vực, nhưng ít nhất ta sẽ tinh lọc một bộ phận trở lại như cũ." "Vậy, vậy thì tốt rồi, ta tin người. Ta đã mong đợi mọi thứ trở lại bình thường, mong đợi 700 năm, đại thúc...ngươi khẳng định có băn khoăn của ngươi, cho nên không sao đâu, dù sao cũng đã chờ 700 năm, cho thêm một chút cũng không sao." Những lời này khiến cho Bạch Vụ hơi cảm động. Giang Y Mễ cười cười, nói: "Thế nhưng người phải đáp ứng ta một sự kiện"
"Ngươi nói đi." "Đại thúc, ngươi, ngươi ngươi...ngươi không thể lại đột nhiên biến mất bỏ lại ta." Vấn đề này, Bạch Vụ có thể thản nhiên nhận lời, nhưng hắn chính là không mở miệng được. Nếu trường trung học Bách Xuyên thật sự là chỗ tránh nạn, có lẽ dùng nơi này làm nơi khởi điểm và từ từ mở rộng phạm vi, là có thể giải cứu được thành phố Bách Xuyên. Nhưng kế hoạch này chỉ là tư tưởng, chính mình ở trong một đoạn thời gian rất dài, vẫn sẽ đợi ở bên trong Tòa Tháp, cho dù Giang Y Mễ là nửa Ác Đọa, cũng không thể vào được Tòa Tháp. Những gì hắn có thể làm là cho Giang Y Mễ một sự lựa chọn: "Ta sẽ không biến mất, nhưng ta còn quá nhiều việc phải làm. Ta sẽ ở trong Tòa Tháp một thời gian dài, cơ hội đến thăm người là có hạn. Chẳng qua...nếu như người muốn lựa chọn trở về thành nhân loại, là có thể ở bên cạnh ta." Bạch Vụ nói rất rõ ràng. Hắn giỏi về nói dối, nhưng có một số vấn đề, hắn biết chỉ có nói thật là có hiệu quả nhất. Nếu như Giang Y Mễ nguyện ý biến trở về nhân loại, chỉ cần cầm được mảnh vỡ "cá" cuối cùng, là có thể mang Giang Y Mễ trở lại Tòa Tháp. Nàng sẽ là chiến lực trọng yếu trong quân đoàn điều tra, tâm tính của nàng thiện lương, cũng sẽ
trở thành bằng hữu cùng với đám người Doãn Sương Lâm Vô Nhu. Sự lựa chọn cuối cùng của Giang Y Mễ, khiến cho Bạch Vụ cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng khâm
phục. "Biến trở về nhân loại sao...vậy hẳn là một điều rất hạnh phúc, trong Toà Tháp sẽ có rất nhiều nhân loại đúng không?" "Đúng vậy, rất nhiều rất nhiều, nhiều hơn vô số lần so với trường học" "Như vậy, bọn họ có ghét ta không?" "Sẽ không, nếu như người nguyện ý trở về Tòa Tháp với ta, tiếc nuối trước kia của người, cũng sẽ được bù đắp trở về. Trong đó có một số kẻ phiền phức, nhưng cũng có rất nhiều người đáng kết giao." "Thật tuyệt...ta cũng rất muốn biến thành nhân loại, rất muốn ở bên cạnh đại thúc, thế nhưng ta phải ở lại" Bạch Vụ không có hỏi nguyên nhân. Giang Y Mễ phảng phất như thấy được cảnh tượng tươi sáng nào đó, trong mắt nàng có nước mắt, nhưng vẫn nói: "Ta là tai họa, sự xuất hiện của đại thúc, mới chứng minh ta cũng có lực lượng bảo
hộ mọi người, trường học cần ta, những học sinh lão sư này cũng cần ta. Bọn họ là vì ta mới biến thành như vậy, ta phải chịu trách nhiệm đối với bọn họ" Bạch Vụ kỳ thật rất muốn nói, sở dĩ 700 năm trước người mất kiểm soát, đám người cô lập ngươi, tin theo lời nói của người khác một cách mù quáng kia, cũng có trách nhiệm rất lớn. Nhưng Giang Y Mễ kỳ thật là biết. "Ta luôn cảm thấy...nếu như đi đến Tòa Tháp cùng với đại thúc, tiếp nhận một cuộc sống mới, chẳng khác nào là thua cuộc" "Ta...không muốn đi như vậy" "So với đạt được sự tán thành của những người khác, ta càng muốn đạt được sự tán thành của trường học, tâm nguyện lớn nhất của ta 700 năm trước, chính là bọn họ không ghét ta, biết đâu một ngày nào đó ta cũng có thể ngồi trong lớp với họ, nghe lão sư giảng bài, nghe các bạn trong lớp than phiền" "Đây là ý định ban đầu của ta, nếu như mong muốn không đạt được, ta liền một mực mong muốn. Ta muốn một mực bảo hộ bọn họ, bị coi như quái vật cũng được, không còn là nhân loại cũng được. Cho nên ta không thể trở về Tòa Tháp cùng với đại thúc, ta cũng không thể biến thành nhân loại, ít nhất là bây giờ còn chưa thể"
Đoạn cuối cùng này, khiến cho trong nội tâm Bạch Vụ xúc động một lần nữa. Thiếu nữ này...trên cá tính kỳ thật cũng không phải một tiểu cô nương cái gì cũng đều nhượng bộ. Nàng không hề né tránh một chút nào khi đối mặt với hiệu trưởng. Khi đối mặt với sự không tin tưởng của người mình yêu thích, cũng không có trốn tránh chút nào, cho dù phải đối mặt với sự chỉ trích chửi rủa của tất cả mọi người, lại cũng chưa từng có lựa chọn cách trả đũa. Điểm yếu duy nhất của nàng, chính là quá dễ dàng rơi vào tự trách. Đây là một kiểu thiện lương rất khác với mấy người Hồng Ân, Yến Cửu, Bạch Tiểu Vũ. Sau khi đến Tòa Tháp không lâu, Bạch Vụ cảm thấy thế giới này quả thật đã mục nát, từ trên xuống dưới, đều là mục nát cùng với hỗn loạn, từ trong ra ngoài, đều là nguy hiểm cùng viwú lừa gạt. Linh hồn thiện lương ở ngoài tháp phiêu bạt không nơi nương tựa, kẻ thống trị mục nát vĩnh sinh bất tử ở trên đỉnh tháp. Nhưng cũng phải nói, chính mình dường như luôn có thể gặp được linh hồn phát ra ánh sáng. Ngũ Cửu, Hồng Ân, Bạch Tiểu Vũ, Giang Y Mễ, Đào giáo sư...chính là những người này, khiến cho hắn cảm thấy tận thế là có hi vọng hơn nữa cũng đáng được cứu vớt.
"Ta sẽ thường xuyên tới thăm người, không lừa ngươi." "Được, được!" Nếu như nói có điều gì khiến cho Bạch Vụ cảm thấy chuyến đi này không tệ, đó chính là sự hòa giải của Giang Y Mễ đối với chính mình cùng với trường học. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play