"Con mèo rất đáng yêu, ngươi là chủ của nó sao? Ngươi không có bạn bè sao? Có lẽ ngươi có thể cân nhắc chủ động tâm sự với người khác". Nhìn đoạn văn trên tờ giấy này, khiến cho nữ nguyền rủa sợ hãi không thôi, nàng khao khát có bạn nhưng lại sợ liên lụy đến người khác Nàng đã không trả lời đoạn văn này. Thế nhưng những suy nghĩ chân thật nhất được viết trên tờ giấy trắng hàng ngày luôn bị mèo đen mang ra ngoài. Mà mỗi lần nó trở về, cũng đều sẽ mang đến tin tức của một người. "Mèo có chút gầy, ta đang ở trong bụi cỏ khu học xá phía tây, cho nó ăn...một ít cá khô, nó rất thích." "Trong sân bóng rổ dường như có việc lạ...bọn họ nói đêm khuya có thể nghe được thanh âm có người chơi bóng"
"Trong trường học gần đây có rất nhiều người mất tích, hi vọng bọn họ không có việc gì." "Ngươi hôm nay cái gì cũng không có ghi...nhưng mèo đen vẫn là tới tìm ta.". Sau hồi âm mỗi ngày của Lâm Dịch Bình, nữ nguyền rủa liền phát hiện ra mèo đen do chính mình nuôi dưỡng, đang không ngừng địa truyền lại những gì mình và đối phương viết. Để tránh cho Lâm Dịch Bình bị vận rủi ảnh hưởng, nữ nguyền rủa quyết định không viết gì cả. Thế nhưng Lâm Dịch Bình không quan tâm, vẫn không ngừng hồi phục. Mèo đen vẫn sẽ mỗi ngày mang tin tức của y về. "Ta trước kia cũng không có bạn bè, bởi vì ta không thể nghe được, về sau dựa vào máy trợ thính
mới nghe được thanh âm xung quanh." "Đã sắp cuối kỳ, nhưng bạn bè của ta dường như không có ý định rời khỏi nơi này. Chuyện lạ trong trường học càng ngày càng nhiều" "Ngươi có nghe nói không, ngoại vi thành phố dường như có một số sinh vật chưa từng thấy qua." "Hôm nay mèo đen như thể có chút khổ sở, là bởi vì ngươi không vui sao?" "Nơi này dường như trở thành địa điểm ta và nó bí mật gặp mặt, nó mỗi ngày đều cho ta ở chỗ này" Liên tiếp hơn mười ngày, Lâm Dịch Bình một mực dùng loại phương thức này, đơn phương hồi
phục nữ nguyền rủa. Một ngày chỉ có một tờ giấy, một tờ giấy chỉ có một câu. Cũng không sẽ ghi ít hơn, cũng sẽ không ghi nhiều hơn. cho dù nữ nguyền rủa không hồi phục, nhưng những tờ giấy này vẫn trở thành một trong số ít niềm hạnh phúc của nàng. Chỉ là sau đó không lâu, nàng tỉnh táo lại từ trong loại vui sướng này. Không thể làm tổn thương người này, trong lòng không thể ôm may mắn, chính mình là một con quái vật gieo rắc vận rủi, chỉ có thể bảo vệ họ bằng cách đẩy bọn họ ra xa. Ở dưới giác ngộ như vậy, nữ nguyền rủa viết ra thân phận chân thật của mình ở trên tờ giấy. "Ta là quái vật, quái vật ở trong cấm khu, đừng có hồi phục nữa, cũng đừng nên đụng mèo của ta." Nàng viết xuống một câu trái lương tâm như vậy, bắt đầu cho rằng thân phận của mình có thể làm cho đối phương sợ hãi, sau đó để cho đoạn tình hữu nghị Vốn cũng chưa có bắt đầu này triệt để biến mất. Nhưng ngày hôm sau, nữ nguyền rủa thấy được một câu khiến cho nàng muốn rơi lệ: "Ta biết, ta đã biết từ ngày thứ hai nhìn thấy mèo đen, thế nhưng không có liên quan, chúng ta là bạn bè nha."
Hoá ra Lâm Dịch Bình vẫn luôn biết.
Nhưng cậu học sinh này, từ nhỏ đã không nghe được tiếng ồn ào của thế giới, cũng không thèm để ý ngôn ngữ của người chung quanh. Cậu chẳng qua là cảm thấy nữ nguyền rủa rất đáng thương, cho rằng việc một người muốn có bạn cũng không phải là điều sai trái. Đọc xong, nữ nguyền rủa cũng không có hồi phục tin tức, thế nhưng mèo đen vẫn sẽ mang tin tức của Lâm Dịch Bình về mỗi ngày. Nàng không dám chờ mong bất cứ điều gì, bởi vì sợ, sợ chính mình bỗng nhiên ôm một loại chờ mong nào đó đối với tương lai, loại chờ mong này sẽ nhanh chóng biến thành bọt nước. Đôi khi con người sẽ bị số phận hành hạ để sống trong dáng dấp hèn mọn, khi một điều tốt đẹp đến trong cuộc sống, họ cũng sẽ tự hỏi liệu có điều gì xui xẻo sẽ xảy ra để bù đắp điều may mắn ấy. Có lẽ chỉ cần mình cái gì cũng không đáp lại...Lâm Dịch Bình liền không có việc gì. Đến cuối cùng, nữ nguyền rủa đã từ bỏ vui vẻ có được khi nói chuyện với bạn bè, nàng chỉ muốn cậu học sinh này còn sống. Thể nghiệm đoạn ký ức này, Bạch Vụ đã thấy được kết cục của Lâm Dịch Bình. Cậu học sinh tốt bụng và có phần cô độc này cuối cùng bị đuối nước và chết ở hồ nhân tạo trong khuôn viên trường.
Biết được tin tức về cậu học sinh này, cũng đồng dạng đến từ tin báo tử của nhà trường. Tương tự, không có nhìn thấy thi thể trong ký ức của nữ nguyền rủa. Nhân viên nhà trường phát hiện ra hiện trường tử vong trước tiên, cũng công bố ra tin tức trước tiên. Đơn giản chỉ là nữ nguyền rủa lại gánh vác một ít bêu danh, đơn giản chỉ là nội tâm của nàng tràn ngập cảm giác tội lỗi một lần nữa. Trường học như thể cũng không thèm để ý, nhất là lúc ấy thành phố Bách Xuyên, mọi mặt đều rất bận rộn, trường học rất loạn, phía ngoài trường học cũng rất loạn, thậm chí là toàn bộ thành phố đều rất loạn. Ác Đọa đã bắt đầu xuất hiện, trong thành phố cũng có nhân loại bắt đầu biến dạng, cho dù cách kỷ nguyên Tòa Tháp còn có vài năm, nhưng thành phố Bách Xuyên như thể đã bước vào thời khắc vặn vẹo nhất vì một số bí mật xấu xa. Tự nhiên, những chuyện trong trường chỉ lan truyền trong trường. Nhưng lần này Lâm Dịch Bình tử vong, khiến những người không biết chân tướng sự việc, chỉ biết đổ lỗi cùng với đồn đại này đã chuyển sự tức giận của họ sang con mèo đen đã tiếp xúc với Lâm Dịch Bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play