"Đúng rồi, ta có một việc, Yến gia, người có quyết định cao nhất, có phải là cha ngươi?" "Đúng vậy, chẳng qua ta cũng không rõ ràng lắm. Mỗi nhà dường như đều có một chút bí mật, nhà của chúng ta cũng có một chỗ cấm địa...nghe nói tuyệt đối không thể đi, đi liền sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ." "Chuyện gì rất đáng sợ? Có biết chi tiết không?" Hai mắt cả Yến Cửu có chút trống rỗng, Cố gắng nhớ lại những chi tiết khi còn bé. Trước kia nàng luôn ngoan ngoãn và không dám đi nơi nào không được phép, thế nhưng anh trai của nàng đã từng đi.
"Anh trai của ta đã từng đi qua, nhưng sau khi đi...anh ấy đã biến mất một tuần. Đó là một tòa tháp đen hình nón vuông chỉ có sáu tầng. Khi anh trai ta quay lại vào một tuần sau đó, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vào thời điểm ngẫu nhiên thấy được tòa tháp đen này, anh ấy sẽ sợ tới mức không dám nói lời nào, cả người sẽ run rẩy thật lâu."
Cấm địa. Bạch Vụ như có điều suy nghĩ. "Xem ra đó là nơi những lão quái vật đã sống bảy trăm năm kia ẩn náu? Đây có lẽ là bí mật công khai một nửa, có thể biết, nhưng không thể truyền bá. Nếu như xâm nhập cấm địa, sẽ đối mặt với nguy hiểm mất đi ký ức" "Ngươi đang suy nghĩ gì?" Yến Cửu nói. "Không có gì, cám ơn người đã cung cấp tin tức. Ngày mai ta dự định rời tháp, cho nên phải xử lý cho xong sự tình trong tay" Yến Cửu gật gật đầu. Lưu Chanh Tử cũng đã nói, Bạch Vụ là đối tác kinh doanh và là bạn của nàng, nhưng gần như không nhìn thấy người. Nếu như không phải là vì sinh tồn, ai cũng sẽ không nguyện ý đi ra khỏi tháp, nhưng Bạch Vụ không đồng nhất, Bạch Vụ dường như nghiện ra ngoài tháp. Vào thời điểm Bạch Vụ đứng dậy, Yến Cửu chợt nhớ tới lời Lưu Chanh Tử nói: Ngươi phải hẹn với hắn!
Vì vậy nàng lúng túng đứng lên, vẫn là biểu tình ngơ ngác kia, nhưng rất quả quyết nói:
"Bạch Vụ, ta muốn mời người ăn cơm tối." Nàng sợ bị cự tuyệt, lại bổ sung một chút động cơ của mình: "Chanh Tử nói, mời bạn bè ăn cơm có thể kéo gần quan hệ!" Bạch Vụ ngẩn người, hỏi: "Chanh Tử còn nói gì?" "Nàng còn nói bạn trai bất đồng phải ở nhà hàng bất đồng, phải nhớ sở thích của bọn hắn, không thể nhớ lầm. Nếu có hai người có cùng sở thích, liền loại bỏ người nào có điều kiện tổng thể tệ hơn." "Hãy xoá bỏ câu này khỏi đầu óc." "À, được, ta đã quên hết" Bạch Vụ cảm thấy có phần buồn cười, nhưng Yến Cửu rất nghiêm túc: "Nàng nói phải ở trong một cái hoàn cảnh lãng mạn, như vậy ăn cơm xong, người mới sẽ thích ta hơn" Bạch Vụ nhìn Yến Cửu, sau khi trầm ngâm một lát nói: "Ngươi muốn mời ta ăn cơm đây là chuyện tốt. Nhưng ta cự tuyệt." "Vì sao?" "Hoàn cảnh lãng mạn, phải đi kèm với thức ăn mà mọi người thích, ta không nghi ngờ bố trí nơi này một phen, có thể kiến tạo ra yêu cầu cơ bản của công chúng đối với sự lãng mạn, nhưng đồ ăn không làm ra được. Ta không thích ăn bữa ăn dinh dưỡng."
Yến Cửu không hiểu lắm, cho dù Lưu Chanh Tử ở chỗ này cũng sẽ không hiểu. Những đám người Doãn Sương Lâm Vô Nhu cùng với Ngũ Cửu có lẽ có thể hiểu được. Đại đa số người Tòa Tháp đều chưa từng được nếm những món ngon thời đại trước Toà Tháp. Bọn họ từ nhỏ liền ăn bữa ăn dinh dưỡng, họ ăn chỉ là để sống, mà không phải là cung cấp sự hưởng thụ cho giác quan. Cho nên cái gọi là bữa tối lãng mạn theo như Yến Cửu cùng với Lưu Chanh Tử, ở trong mắt Bạch Vụ chính là mọi người ngồi ở một nơi tế nhị và cùng nhau ăn shit. Điều này hoàn toàn không lãng mạn chút nào. Yến Cửu có chút thất vọng, cúi đầu suy tư không biết nên làm như thế nào, đồng thời cũng hỏi ra nghi hoặc: "Thế nhưng...chỉ có thứ đó là có thể ăn." Trong giọng nói của nàng xen lẫn thất lạc. Bạch Vụ đi tới cửa lại xoay người, nói với Yến Cửu: "Ta cự tuyệt chỉ là đồ ăn, cũng không phải cự tuyệt lời mời của ngươi, sau khi ta chuẩn bị xong đồ ăn, ta sẽ nói cho ngươi biết." Tiểu cô nương thoáng cái liền ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn thẳng Bạch Vụ. "Hẹn gặp lại"
Bạch Vụ quay người cao từ gọn gàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT