Ở cuối con đường, một dòng nước bất ngờ phun ra từ trụ cứu hỏa ven đường. Điều này khiến Bạch Vụ cảm thấy có hai điểm đáng ngờ.
"Suốt 700 năm không có ai sinh sống, nhưng thiết bị này vẫn hoạt động được? Theo lẽ thường, chỉ cần hơn mười năm, những thứ như vậy hẳn đã hư hỏng rồi. Xem ra nơi này không hoàn toàn hoang vắng… hoặc ít nhất, không phải là không có sinh vật cư trú."
"Thời tiết đang ở mức 64 độ, vậy mà dòng nước này lại lạnh đến khó tin. Nước chảy ra từ lòng đất, nhưng tại sao nhiệt độ lại thấp như vậy? Trong một môi trường nóng đến mức này, ngay cả nước ngầm cũng phải cực kỳ oi bức mới đúng."
"Không đúng… Ghi chú đã nhắc đến việc nhiệt độ tăng 0,2 độ mỗi phút. Điều đó có nghĩa là trước đó nhiệt độ còn rất thấp, hơn nữa còn thay đổi nhanh chóng. Có lẽ nước bên dưới vẫn chưa kịp nóng lên."
Bạch Vụ ngày càng cảm thấy tò mò về thế giới này. Một nơi có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm ư?
Những ghi chép trước đây đều khẳng định suốt 700 năm qua không có ai sống ở đây. Một môi trường như thế này rõ ràng không thích hợp cho con người sinh tồn. Vậy con người đã di cư đến đâu?
"Thôi bỏ đi, bây giờ quan trọng nhất vẫn là sống sót. Nếu tiếp tục phơi nắng thêm năm phút nữa, ta sẽ ngất vì mất nước mất."
Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn—nếu nước dưới lòng đất rất lạnh, vậy bên trong hệ thống cống thoát nước, nhiệt độ ít nhất cũng sẽ không quá khắc nghiệt như bên ngoài.
Tiến lại gần trụ cứu hỏa, Bạch Vụ nhanh chóng tìm thấy một lối xuống cống.
Nắp cống đã bị cạy ra từ trước.
"Nơi này từng có người thăm dò qua rồi..."
Hắn thầm suy tính, cơ thể này đã gần chạm đến giới hạn. Bây giờ hắn cần một nơi có nhiệt độ ổn định hơn để nghỉ ngơi.
Vừa bước vào đường ống cống, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi.
Ánh sáng dần mờ nhạt, Bạch Vụ cố gắng căng mắt nhìn trong bóng tối.
[Ôi, bạn già của ta, nếu không nhìn thấy thì không thể phân tích được đâu. Vì chúa, ngươi có thể kích hoạt trình tự thiên phú 929: Cường hóa thị giác hay không? Nếu không thể, thì ít nhất cũng đi chậm lại một chút đi. Bằng không, ta thề sẽ đá vào mông ngươi ngay đấy.]
Xem ra, ghi chú chỉ có thể phân tích những thứ mà hắn nhìn thấy được. Trong bóng tối tuyệt đối, nó hoàn toàn vô dụng.
"Trình tự thiên phú? Cái đó là gì?"
Bạch Vụ không giảm tốc độ, bởi vì ngay khi hoàn toàn chìm trong bóng tối, chiếc còng trên tay hắn bất ngờ phát sáng.
Hắn không ngạc nhiên. Đây là điều đã nằm trong dự đoán—có lẽ hắn đang bị giám sát bởi một nhóm quý tộc nào đó. Nếu đây là một trò chơi sinh tồn, thì việc còng tay phát sáng trong bóng tối là điều hiển nhiên.
Ghi chú đã đúng, hắn không nên phá hủy nó quá sớm.
Nhờ ánh sáng từ còng tay, Bạch Vụ cuối cùng cũng nhìn rõ không gian xung quanh.
Những sợi rễ cây lạ bò kín bề mặt đường hầm, chất lỏng màu tím chảy dọc theo thân rễ.
Dưới chân hắn là những bộ xương của các sinh vật chưa từng thấy trước đây—chúng có sáu chân, hình dạng kỳ dị.
Ở giữa lối đi là một dòng nước chảy, trong suốt đến mức đáng kinh ngạc. Không giống với nước cống bẩn thỉu mà hắn từng biết, nó sạch sẽ đến mức gần như phản chiếu được hình ảnh của hắn.
Nhiệt độ trong cống thấp hơn nhiều so với bên ngoài nhờ dòng nước mát lạnh, không còn cái nóng gay gắt hành hạ nữa.
Nhìn xung quanh, Bạch Vụ nhận định rằng ít nhất tạm thời hắn đã thoát khỏi nguy hiểm. Hắn cúi xuống nhìn mặt nước.
Theo ánh sáng hắt xuống, hình ảnh phản chiếu của hắn hiện lên rõ ràng.
[Một kẻ ăn mày ở tầng chót Tòa Tháp mà lại có một khuôn mặt đáng giá chín điểm. Ta thừa nhận, dung mạo của ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng mặc cảm. Nếu ta cũng là nhân loại, chắc chắn ngươi sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của ta.]
Thông tin quá ít ỏi. Cũng giống như những gì hắn thấy trước đó, ghi chú chỉ tiết lộ những phần nhỏ lẻ, không mang tính toàn diện.
Tòa Tháp. Tầng chót.
"Tòa Tháp… Nhân loại đã di cư vào trong đó… Bên ngoài tháp nguy hiểm đến mức không thể sinh tồn?"
Trí nhớ của nguyên chủ chẳng khác gì một tuýp kem đánh răng đã bị bóp cạn, hắn không thể moi thêm bất cứ manh mối nào.
Nhưng với những gì vừa thu thập được, Bạch Vụ bắt đầu xâu chuỗi lại manh mối, vẽ nên một bức tranh tổng thể về thế giới này.
"Nếu quý tộc tầng bốn và kẻ ăn mày tầng chót đều tồn tại, thì có vẻ như Tòa Tháp có một hệ thống phân cấp nghiêm ngặt. Càng ở tầng cao, địa vị càng tôn quý."
"Còn ta… rõ ràng là một món đồ chơi cho quý tộc. Chiếc còng này ghi lại toàn bộ quá trình sinh tồn của ta. Có lẽ, đây là một trò cá cược—xem ta sẽ sống sót được bao lâu? Đúng là ta và cờ bạc không bao giờ hợp nhau mà."
"Ác Đọa mà ghi chú đề cập đến… Có thể là một loại quái vật sống bên ngoài Tòa Tháp. Nhiều khả năng, đó chính là cư dân còn sót lại của thành phố hoang này."
"Dù có may mắn đến đâu, ta cũng không thể tồn tại ở đây quá lâu. Nếu muốn sống sót, ta phải tìm đường quay lại Tòa Tháp. Chỉ khi trở về, ta mới có thể hiểu rõ cách vận hành của thế giới này trong thời gian ngắn nhất."
Đây chỉ là những suy đoán chưa thể kiểm chứng. Nhưng trước mắt, tìm đường quay về Tòa Tháp vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Nhìn xuống chiếc còng tay, Bạch Vụ nảy ra một ý tưởng táo bạo.
"Ghi chú không nói liệu còng tay này có khả năng truyền âm hay không… Cũng không biết người của thế giới này sử dụng ngôn ngữ gì."
Không có ký ức của nguyên chủ, đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể hiểu rõ ngôn ngữ nơi này.
Thế nên, Bạch Vụ giơ ngón tay giữa lên.
Nét mặt hắn không còn vẻ điềm tĩnh tuyệt đối nữa, mà xen lẫn khinh miệt cùng khiêu khích.
Ý nghĩa rất rõ ràng: Chỉ có vậy thôi sao?