Nhưng bọn họ có thể làm cái gì? Lưu Mộ đáp lại ánh mắt của Nhiếp Trọng Sơn, từ trong mắt của đối phương, y nhìn thấy sự giác ngộ. Nhiếp Trọng Sơn đưa ra câu trả lời: "Lưu Mộ, dung hợp." Mặc dù đã mơ hồ đoán được một ít, nhưng Lưu Mộ vẫn cho rằng mình đã nghe lầm, cho rằng Nhiếp Trọng Sơn đang nói đùa ở trong đau khổ. Nhưng thần sắc ngưng trọng của Nhiếp Trọng Sơn, khiến cho gã ý thức được đối phương là rất nghiêm túc. "Vì ở đây có quy tắc như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết! Vậy thì trước khi chết hãy để cho đám đồ bỏ đi này nhìn, cái gì mới là sinh vật mạnh nhất!"
"Nếu chúng ta cứ giết chóc như thế này, chúng ta chỉ có thể chết vì kiệt sức" "Tuy bổn đại gia rất không tình nguyện làm như vậy, những người và ta bây giờ...không thể sống sót tại tòa thành phố này, mà ta...không nguyện ý làm đào binh!" "Phải bảo vệ lũ tiểu tử mặc đồng phục quân đoàn điều tra kia, phải cho bọn hắn thời gian từ đồ bỏ
đi biến thành anh hùng! Chúng ta thế nhưng là tiền bối!" "Mà lực lượng tấn công của ta, cộng thêm phòng ngự của ngươi! Sự dung hợp của chúng ta sẽ là thiên hạ vô song! Cũng chỉ có như thế, mới có thể tranh thủ thời gian cho đám đồ bỏ đi kia!"
Nhiếp Trọng Sơn đánh chết quái vật, mở ra hai cánh Ác Ma khiến cho kia bóng lưng vô cùng rộng lớn, phảng phất như đại thụ che gió che mưa.
Y sở dĩ không có lựa chọn dung hợp cùng với quái vật khác, là vì ý chí của hai người là thống nhất. Bất luận ý chí của ai thôn phệ đối phương, dung hợp thể tối thượng hình thành cuối cùng, cũng sẽ tuyệt đối là vì Tòa Tháp mà chiến.
Thông qua quan sát lúc trước, bọn họ ý thức được quy tắc của nơi này có thể khiến cho Ác Đọa dung hợp cùng với Ác Đọa. Mà Ác Đọa sau khi dung hợp, hành động nhanh nhẹn, cũng không có bất kỳ hỗn loạn nào, điều này có nghĩa là linh hồn của Ác Đọa...chỉ có một. Điều này cũng có nghĩa là...bọn họ phải có giác ngộ chết đi. Lưu Mộ cảm thụ được thể lực của chính mình hạ thấp, nhìn Ác Đọa căn bản giết không hết...bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười của gã mang theo đắng chát, tiếc nuối, cũng mang theo thản nhiên. Trong óc của gã hiện lên rất nhiều hình ảnh. Khi ở tại tầng dưới cùng Tòa Tháp, cùng với Ngũ Cửu một chỗ, còn chưa có đảm nhiệm đội trưởng quân đoàn điều tra, kinh lịch khi từng người còn là đội viên phổ thông, từng màn hiển hiện. Lưu Mộ dùng dáng dấp thuẫn thủ, ngăn cản bọn quái vật trùng kích, thở dài: "Dung hợp, hai ta ai có thể còn sống sót vẫn là không biết, vậy thì hãy nói di ngôn. Ta tới trước." "Ngũ Cửu là huynh đệ tốt nhất của ta, Nhiếp Trọng Sơn, nếu như người chạy tới Tòa Tháp, nếu như người cuối cùng cũng sẽ chết trận."
"Vậy thì nhất định phải, giống như thuẫn canh giữ ở trước mặt của y. Đây là lời thề ta tiến vào quân đoàn điều tra liền lập xuống." "Đây cũng là ước định của ta cùng với y!" "Đến ngươi, Nhiếp Trọng Sơn." Nhiếp Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng: "Ta không có di ngôn, quân đoàn điều tra có tâm huyết kia ta đã gặp được" "Ta trời sinh tính hiếu chiến, nếu như là người chạy tới Tòa Tháp...vào trước khi thuẫn của người vỡ, hãy chiến thống khoái. Để cho đám đồ bỏ đi kia nhìn, cái gì mới gọi là chiến đấu chân chính!" "Được!" Nhiếp Trọng Sơn VỖ cánh Ác Ma, nổi lên một trận gió mạnh, toàn bộ Ác Đọa xung quanh bị lực đạo khủng bố thổi bay. Trong đường kính hơn mười mét, chỉ có hai người Lưu Mộ cùng với Nhiếp Trọng Sơn. Người giống như đá đen, cùng với quái vật như Ác Ma vươn nắm đấm của mình. Lưu Mộ cùng với Nhiếp Trọng Sơn đều nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau. Hai người lúc ấy vốn là đối thủ, lại không ngờ được cuộc tập trận giữa hai quân hóa ra lại là một
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT