"Ngũ Cửu" cũng vui vẻ, nhàn nhã, năng lực quản lý của nàng có hạn, vốn dĩ không am hiểu quản lý nhiều người như vậy. Người càng ít càng tốt. Hiện giờ nhiệm vụ của nàng cũng coi như đã hoàn thành, hiện tại chỉ cần đưa đám người này đến phía dưới Tòa Tháp, dựa theo lời nói của người nào đó, thông qua tấm bia đá truyền tống, đưa đám người kia vào Tòa Tháp là được rồi. Kế hoạch của "Ngũ Cửu" là như vậy. Nhưng khi nàng thật sự dẫn dắt một đám người, đi đến trước Tòa Tháp, nơi này lại phát sinh một chút biến cố. Ở phía dưới Tòa Tháp vô tận, xung quanh có một số Ác Đọa. Những Ác Đọa này có thực lực rất yếu, đều là mới biến dị không lâu.
Đối với "Ngũ Cửu" mà nói, căn bản ngay cả món ăn khai vị cũng không được tính. Khi "Ngũ Cửu" thể hiện ra thực lực cường đại, giải quyết toàn bộ Ác Đọa xung quanh, mọi người theo sau "Ngũ Cửu" đều vui mừng không thôi. Bọn họ không biết thành phố Tang Thiết có phải là địa phương ẩn náu cuối cùng của nhân loại hay không. Nhưng bọn họ rất rõ ràng, ở trong tình huống hiện tại, nhân loại gần như không có khả năng có được lãnh địa quy mô lớn. Bằng không liền nhất định là có vấn đề. Cho nên đám người đi theo "Ngũ Cửu" kia, cuối cùng cũng đến Tòa Tháp. Vùng ngoại vi của Toà Tháp tràn ngập thiên phú ngôn ngữ, cho dù là vị "Ngũ Cửu" sống 700 năm này cũng không nhận ra những ngôn ngữ này. Dù cách xa hơn ngàn mét, cũng không có cách nào trông thấy toàn cảnh của Tòa Tháp, thậm chí trên thị giác sẽ cho người một loại cảm giác "đây mới là một góc của băng sơn". "Ngũ Cửu" cũng cho rằng như vậy, Tòa Tháp tạo ra cho người ta cảm giác quá rung động ở trên thị giác.
Thế cho nên liền ngay cả nàng cũng nhìn nhiều mấy lần, vào thời điểm nàng chuẩn bị rời khỏi nơi này, biến cố xuất hiện. Một nhóm người xuất hiện ở trước mặt nàng. "Phó Đoàn Trưởng!" Một người nào đó rất quen thuộc trong trí nhớ hô lên, xưng hô này khiến cho "Ngũ Cửu" có chút cảm giác thân thiết. Những hành động kế tiếp liền quá thân thiết, thế cho nên khiến cho "Ngũ Cửu" chán ghét. Vào thời điểm Trịnh Nhạc nhìn thấy Ngũ Cửu, trong nội tâm vô cùng kích động. Dù sao Trịnh Nhạc cũng đã rời khỏi Tòa Tháp trước khi Ngũ Cửu quay lại Tòa Tháp. Hơn nữa vào thời điểm nhóm người Trịnh Nhạc ra ngoài tháp, thái độ của Số 0 đối với nhân loại đã là trung lập, không cung cấp trợ giúp. Cho nên trên đường đi, Trịnh Nhạc, Vương Tố, Doãn Sương, Vương Thế, Thương Tiểu Ất, Lâm Vô Nhu, bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Không biết Ngũ Cửu đã trở về từ thành phố Đằng Lâm. Cũng không biết Ngũ Cửu trước mắt cũng không phải là Ngũ Cửu, mà là Lê Hựu.
Vì vậy Trịnh Nhạc vội vàng chạy tới: "Móa nó, ngươi làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Ta còn tưởng rằng người đi thành phố Đằng Lâm...có đi không có về, ta nói với ngươi, nếu người chết thật, ta xác định sẽ tìm Yến Tự Tại gây phiền toái." "Cái loại địa phương đó y lại để cho ngươi đi? Y mất trí rồi sao?" Khác với những người khác, Trịnh Nhạc cùng với Vương Tố, là biết tin tức Bạch Vụ chết cùng với Ngũ Cửu đi đến thành phố Đằng Lâm. Cho nên nhìn thấy Ngũ Cửu, Trịnh Nhạc kích động dị thường, cho rằng Ngũ Cửu xem như đã tìm được đường sống trong chỗ chết. Cũng liền không còn kịp suy tư nữa, vì sao Ngũ Cửu có thể thuấn di đến nơi này. Tóm lại, y kích động ôm chầm Ngũ Cửu. Điều này làm cho Lê Hựu nhíu mày. "Phó Đoàn Trưởng! Chúng ta còn đang suy nghĩ, nếu gặp được quái vật tấn công Tòa Tháp, chúng ta có thủ được hay không." "Đúng vậy, chúng ta trên đường đi có thể nói là phi thường cẩn thận, may mà Ác Đọa ở khu vực ngoài sương mù, đẳng cấp biến dị không cao"
"Hiện tại thì không cần sợ, có đội trường ở đây, chúng ta liền không lo lắng!" Các thành viên của tổ tiên phong đội 7 đều đang nói và cười, cực kỳ hưng phấn khi gặp được Ngũ Cửu. Liền ngay cả Thủ Hộ Giả Vương gia Vương Tố, cũng lộ ra nụ cười. Nàng tuy không quen cùng với Ngũ Cửu, thế nhưng nàng biết người này, đã sáng tạo ra một kỷ lục sinh tồn đáng sợ đến vô pháp vượt qua. Vào giờ khắc này, Lê Hựu tuy không thích bị người ôm, nhưng nhìn nhân loại xung quanh phát ra cao hứng từ trong nội tâm.
Một cảm giác mà nàng chưa từng trải qua nổi lên. Bọn họ hẳn là thật sự rất tín nhiệm người lùn? Sự sợ hãi trong mắt mỗi người hoàn toàn biến mất, người lùn ở trong mắt của bọn họ, là tồn tại có cảm giác an toàn như vậy sao? Lê Hựu đại khái có thể tưởng tượng loại cảm giác này, như thể một nhóm người trong bóng tối nhìn thấy một tồn tại sáng chói nào đó. Đôi lông mày cau lại của nàng từ từ nới lỏng.
Như thể đối với quá khứ của Ngũ Cửu, có dục vọng dò xét càng thêm mãnh liệt. Vốn định rời đi, nhưng đám người này...từng người đều quá nhỏ yếu, so với người lùn còn muốn yếu hơn rất nhiều. Được rồi, ở lại thôi. Lê Hựu nghĩ như vậy, đột nhiên thay đổi ý định rời đi. Vào thời điểm đi ngang qua một thành phố nào đó, nàng có thể cảm giác được, ở trong thành phố đó, cất giấu không ít quái vật có thực lực cường đại. Chỉ bằng vào đám người này, nhất định là ngăn cản không nổi. Những ngày này thông qua xây dựng cảm ứng cùng với Ngũ Cửu, nàng ít nhiều gì cũng biết chuyện đã xảy ra trên thế giới này. Những người này...theo Lê Hựu, e rằng cũng sẽ chết ở trong tay Ác Đọa. Nàng đã từng giết không ít nhân loại, tự nhiên sẽ không bởi vì những người này sắp đối mặt với hạo kiếp, liền nổi lên lòng trắc ẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT