Chỉ là rất nhanh, liền có thanh âm giới một gáo nước lạnh. Phó Lỗi mắng: "Đừng có hi vọng vô vị, Ác Đọa trong thành phố này căn bản không thể giết hết, lúc này thì đã là gì? Ác Đoạ lợi hại còn chưa có ngoi đầu lên" "Ôm hi vọng cũng chỉ sẽ khiến cho các ngươi càng thêm thất vọng, các ngươi thật đúng là không có tiền đồ" "Bọn hắn hiện tại còn hăng hái, là vì còn chưa có tao ngộ tử vong, nhưng rất nhanh bọn hắn sẽ cảm nhận được -- lúc bắt đầu là một bước ngắn, đằng sau chậm rãi biến thành ba bước, năm bước, năm mươi bước, một trăm bước tuyệt vọng." "Các ngươi đã quên rồi sao, các ngươi cũng đã từng cho rằng mình có thể đánh bại Ác Đọa, kết quả thì sao?" Khi mọi người tuyệt vọng, Phó Lỗi là người tỉnh táo nhất kia. Nhưng sau khi mọi người hy vọng và đặt kỳ vọng vào Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu, Phó Lỗi lại là
người tiêu cực nhất kia. Điều này cũng không có gì mâu thuẫn. Y đã từng là người làm việc chăm chỉ và nhiệt huyết nhất trong các nhà khoa học. Vào thời điểm tất cả mọi người bị hiện thực đánh bại, Phó Lỗi vẫn luôn không có thỏa hiệp. Không ngừng an ủi mọi người, không ngừng khuyên bảo mọi người tiếp tục dấn thân vào trong nghiên cứu. Chỉ là theo số lần tất cả mọi người bị trạng thái tiêu cực tra tấn đến chết càng ngày càng nhiều, y dần dần nhận rõ hiện thực. Đây là một cái hiện thực vô cùng tuyệt vọng, một cái hiện thực căn bản không có khả năng đạt được cứu rỗi. Tất cả hi vọng cũng sẽ bởi vì tử vong mà vỡ nát, hi vọng mỗi một lần sẽ cách bọn họ càng xa xôi. Đến một ngày nào đó, mọi người không còn chịu đựng nổi trạng thái tiêu cực, không còn coi trọng cuộc sống nữa. Khi trạng thái tiêu cực bốn tiếng đồng hồ một lần hàng lâm, bọn họ điên cuồng tự sát, chấm dứt sinh mệnh, bắt đầu vòng tra tấn tiếp theo.
Cũng bởi vậy, số lần các nhà khoa học tử vong càng ngày càng nhiều, khoảng cách thời gian tử vong càng lúc càng ngắn. Trước kia còn có thể bị Phó Lỗi nói động, mọi người an ủi lẫn nhau, chèo chống lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực chịu đựng các loại tra tấn bốn tiếng đồng hồ một lần. Hiện tại sẽ không. Bọn họ sẽ giống như Tất Vân Hà vậy, trực tiếp chấm dứt sinh mạng của mình. Không nguyện ý mang theo thống khổ sống sót. Bởi vì không có ý nghĩa, lưng đeo thống khổ còn sống, cũng không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, cho nên vì sao muốn gánh vác chứ? Chỉ có Phó Lỗi...vẫn luôn yên lặng chịu đựng. Cho dù bây giờ, 700 năm đã trôi qua, y cũng sẽ không tự sát, thà rằng chết đi ở trong thống khổ, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng y vẫn đã thay đổi rất nhiều. Y không còn cho ai hy vọng hay thuyết phục họ cùng nhau thay đổi bất cứ điều gì. Y trước kia đã từng mang lại hy vọng cho mọi người, hiện tại thì bóp tắt hi vọng của mọi người.
Bởi vì Phó Lỗi hiểu được, hi vọng vô vị, sẽ chỉ là tra tấn càng đáng sợ hơn so với trạng thái tiêu cực.
Tỉnh Tứ nổi điên, ý thức được mình làm ra cử động không thể vãn hồi. Lúc đó, Tỉnh Tứ khôi phục thanh tỉnh, mang theo một bộ phận nhà khoa học trở lại thành phố Huyền Hồi, cố hương của Đào giáo sư.
Đây cũng là một loại bỏ cứu của Tỉnh Tứ, từ một khía cạnh nào đó mà nói, các nhà khoa học ở thành phố Đăng Lâm hiện giờ, xem như đứa trẻ bị vứt bỏ. Về phần vì sao không được cứu toàn bộ đi, bởi vì trái tim ác niệm của Tỉnh Tứ, trái tim khảm ở trên người của Đào giáo sư kia, bản thân cũng đại biểu cho ý chí của Tỉnh Tứ. Tỉnh Tứ không thể hoàn toàn xoá bỏ những quy tắc do chính mình tạo ra. Toà nhà khoa học kỹ thuật Đằng Lâm, những nhà khoa học bị vứt bỏ, bị Đào giáo sư nguyền rủa, bị nhóm Ác Đọa ngấp nghé này, trơ mắt nhìn trên mảnh đất trống bên ngoài toà nhà khoa học kỹ thuật kia-- thân ảnh dũng mãnh của Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu. Lời nói của Phó Lỗi khiến cho bọn họ ý thức được hiện thực tàn khốc, đúng vậy, bất luận hai người

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play