Bạch Vụ bước đi trong bóng tối, bên ngoài không thấy ai, như thể mọi người đều đã ngủ, cả thành phố cũng quá yên tĩnh. Ngược lại cũng không phải là không có âm thanh, ở phương xa vẫn có thể nghe được một ít náo động mờ mịt ồn ào. Chỉ là so với cảnh đêm của Mai Nam mà Bạch Vụ biết, quạnh quẽ hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt rất nhanh cho ra nhắc nhở. [Thành phố này có một cái quy định cổ quái, đó chính là trong thời gian một giờ đến ba giờ nửa đêm, không cho phép bất luận kẻ nào ra khỏi phòng, hơn nữa tận lực đừng có phát ra bất kỳ thanh âm gì, đánh cuộc bóng tối đã bắt đầu, đoán xem. nó là loại đánh cuộc gì?]
Đánh cuộc bóng tối? Bạch Vụ lấy điện thoại di động của bà lão đã chết ra, phát hiện ra thời gian là 12h57. Khoảng cách đến 1h00...còn lại 3 phút nữa. "Nơi này là nông trường, theo một khía cạnh nào đó mà nói, nhân loại chính là súc vật, bị nuôi nhốt
bên trong, tất cả mọi người đóng chặt cửa phòng...tất cả mọi người cho rằng thế giới này là bình thường, không có méo mó. Nhưng đội sửa chữa méo mó lại xuất hiện." "Thậm chí có thể thông qua tìm tòi danh tự của tội phạm truy nã, tra được đội sửa chữa méo mó, đồ vật đã không có...vì sao còn cần phải sửa chữa?" "Nếu như chủ nhân của chiến khu vực này, nuôi nhốt những người này, không hy vọng bọn họ biết được tồn tại méo mó, như vậy đội sửa chữa méo mó, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Nhất là loại vật này có thể trực tiếp tra được." "Méo mó hẳn phải là tồn tại khách quan mới đúng."
Còn hai phút nữa là đến một giờ đêm. Sự ồn ào náo động ở phương xa cũng dần dần dừng lại, thành phố phảng phất như biến thành một thành phố chết. Lữ Ân cầm góc áo của Bạch Vụ, có chút sợ hãi. Y cũng không biết đang sợ cái gì. Ánh mắt chỉ là nhìn thẳng vào con phố đã lên đèn. Cả hai trốn trong bóng tối mà đèn đường không bắt được. Bạch Vụ nói: "Thở chậm lại, đừng có phát ra bất kỳ thanh âm gì, chúng ta phải trốn ở sâu trong bóng tối." Bạch Vụ cùng với Lữ Ân cẩn thận từng li từng tí ẩn nấp. Trong thành phố nhàn nhạt dưới ánh đèn đường, có rất nhiều bóng người. Nhưng sự tình quỷ dị lại phát sinh ở dưới ánh đèn. Màn sương mù đen lượn lờ, những ngọn lửa đen bùng cháy trong không khí. Một nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc dần dần xuất hiện từ trong màn sương mù đen. Vẻ mặt của y cực kỳ dữ tợn, nhưng ý thức lại có vẻ không thanh tỉnh lắm, chạy tới một cửa hàng đã đóng cửa, dùng sức đập cửa:
"Để cho ta vào! Để cho ta vào! Làm ơn!" "Để cho ta vào!" Bang! Bang bang! Tiếng gõ cửa của nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc càng lúc càng lớn, lộ ra ý vị tức giận. Cửa rất nhanh bị đập vỡ. Khí lực của y mạnh đến kinh người. Bạch Vụ có thể cảm nhận được, Ở phía xa đang không ngừng có người tới nơi này, mà tâm tình của nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc dao động rất lớn. "Tại sao? Tại sao lại muốn tra tấn ta! Đám quái vật các ngươi! Quái vật! A.." Trong tiếng rống giận dữ, ngoại hình của nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc bắt đầu phát sinh biến hóa, thanh âm của y vang vọng trong thành phố im lặng này. "Ta muốn giết các ngươi! ! Những con quái vật đáng chết các ngươi! !" Trong ban đêm tĩnh mịch, tiếng gầm gừ của y vang lên như sấm. Lựa chọn không có xuất hiện, Bạch Vụ cũng không động đậy, vẫn tiến hành quan sát. Nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc đã biến thành quái vật, Da của y bắt đầu chuyển sang màu tím sẫm, có kết cấu hơi dính, chất lỏng kỳ lạ bắt đầu chảy ra từ
cơ thể, các nét trên khuôn mặt của y dường như biến dạng, mũi xếch, miệng cong, con người to ra, ngửa mặt hướng lên phía trên. Thanh âm cũng từ thanh âm nhân loại bình thường, xuất hiện một loại dày đặc khó chịu. "Cứu -- mạng --". Nó tuyệt vọng gầm thét, rất nhanh...nó cảm nhận được khí tức sợ hãi trong không khí. Cổ khí tức này hấp dẫn nó, nhìn về phía bóng tối bên trong đường phố. "Lư Ân, nhắm mắt lại, hít vào thật sâu." Lữ Ân vô hình rất nghe lời, cậu rất sợ hãi, nghe Bạch Vụ nói xong, liền nhắm mắt lại, không còn nhìn con quái vật kia. "1000 - 451 là bao nhiêu." Bạch Vụ hỏi. "5...49.." Lư Ân run rẩy trả lời. Nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc hoá thành quái vật càng ngày càng đến gần, Bạch Vụ ngạc nhiên phát hiện ra, người này lại trực tiếp biến thành biến dạng thể cấp tám. Hắn hiện tại, căn bản không có khả năng đánh thắng được con quái vật này. "22 + 356 là bao nhiêu?"
Nhìn quái vật đi tới gần từng chút một, Bạch Vụ không có bất kỳ do dự nào, hỏi với giọng điệu bình tĩnh. Giọng điệu bình tĩnh này khiến cho Lữ Ân bớt sợ hãi, cộng thêm suy nghĩ câu trả lời, nỗi sợ hãi của Lư Ân không có biến mất, nhưng đích xác đã giảm bớt một ít. Nếu như ở nơi này chỉ có Lư Ân cùng với Bạch Vụ, như vậy Bạch Vụ cùng với Lữ Ân sẽ khó mà thoát khỏi kiếp nạn này. May mắn thay, ở nơi này có vô số "NPC". Quả nhiên, nam nhân trẻ tuổi Thịnh Quốc biến thành quái vật chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đi về một góc quảng trường khác. Bạch Vụ tiếp tục đặt câu hỏi. Lư Ấn từ từ lấy lại can đảm và không còn sợ hãi nữa. Bạch Vụ nhìn thân ảnh quái vật dưới ánh đèn, suy đoán chuyện gì đã xảy ra. "Người Mai Nam bên trong cảnh tượng, cũng đều là nhân loại sống sờ sờ, bọn họ không tin méo mó tồn tại, giống như gã Liễu bác sĩ kia vậy, cái gì mà màn sương mù đen, cái gì mà quái vật, đều là thuyết pháp vô nghĩa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play