"À.." Thần côn kéo dài tiếng thở dài: "Ngươi còn nhỏ, không biết những người làm người gác cổng như chúng ta thường thường đều là Boss che dấu" Q Bích sửng sốt. Bởi vì ấn chữ vạn 2, ấn chữ z sau lưng thần côn, toàn bộ đều biến mất, hiển hiện ở sau lưng thần côn, là một chữ cái to lớn-- K. "Ngươi là...k?" Khê Vân Tử lộ ra cổ tay, trên cổ tay cũng không có hình xăm. "À, ta không thích danh hiệu này lắm, người thấy đấy, ta cũng sẽ không có lưu lại loại ấn ký này" "Tuy ấn ký rất khó thanh trừ, pháp danh của ta là Vong Trần, đạo hiệu là Khê Vân Tử, chủ tử ban thưởng cho ta tên là Ni Lộc. Người có thể lựa chọn, cái nào người cảm thấy êm tai, liền chọn cái đó."
Thần côn phảng phất như cũng đang tự hỏi, cái nào dễ nghe hơn. Q Bích khó hiểu, ngạc nhiên nhìn đối phương: "Không có khả năng, cha đã từng nói, không có K...cha không có khả năng ngay cả ta cũng đều lừa gạt...ta là con gái cha yêu nhất." "Ngươi cũng đều không có cha, lại ở đầu nghe cha từng nói? Úc, ta suy nghĩ một chút, ngươi vẫn nên gọi ta là Khê Vân Tử." Khê Vấn Tử quyết định xưng hô chính mình như vậy, tuy y là một thần côn đa giáo phái, nhưng y vẫn thích vô vi giáo hơn. "Có phải cảm thấy rất phù hợp hay không? Ta thích vô vi giáo, thanh tĩnh vô vi quay lại tự nhiên, giáo lí triết học này vào 700 năm trước, còn cao hơn các tôn giáo khác nhiều, nhưng người không cần cho ta chính là một Hắc Tử Ma Ni Giáo, hoặc là một Hắc Tử giáo phái cũ mới, kỳ thật từng giáo phái đều có giá trị của nó, chỉ là ta có lẽ cảm ngộ không đủ." Q Bích cũng không muốn nghe vị Khê Vân Tử này nói lan man. Nhưng Khê Vân Tử chính là người như vậy, đôi khi y rất ít nói, đôi khi y giống như một người hay suy nghĩ, và phần lớn thời gian y giống như một người nói nhiều, làm cho người ta phiền chán. "Thậm chí...cho dù ngươi là K, thậm chí thật sự có K, nhưng cha nói cho ta biết, thông qua ngươi
tới tìm cha. K cũng phải phục tùng mệnh lệnh của cha." Q Bích không biết chênh lệch giữa mình cùng với K là bao nhiêu, trong giọng nói ngược lại là có phần sợ. "Ta chỉ phục tùng mệnh lệnh của Đạo Tổ cùng với Phật tổ còn có Thánh Tổ cùng với Nghiệp Bà. Người phải có tín ngưỡng, tín ngưỡng phải mạnh hơn bản thân chúng xa xa ta. Tuy ngươi có thể coi vị cha kia là tín ngưỡng, nhưng đối với ta mà nói, gã còn chưa đủ tư cách trở thành tín ngưỡng của ta." Khế Vân Tử nói lời này một cách đương nhiên. Q Bích cả giận nói: "Ngươi dám báng bổ cha". Khê Vân Tử lại lắc đầu thở dài: "Ngươi tại sao còn gọi gã là cha? Chẳng lẽ ngươi không biết, trong chớp mắt méo mó hàng lâm, chúng ta liền từ nhân loại biến thành Ác Đọa, đây là vì sao?" Q Bích bị hỏi khó, theo bản năng thối lui: "Vì...vì sao?" Khê Vân Tử rất kiên nhẫn: "Bởi vì chúng ta là lá bài bị vứt bỏ, rõ chưa? Tư chất của chúng ta có hạn, không so được với vương bài của vị cha trong miệng người kia. Đương nhiên, chỉ cần thời cuộc vừa đến, hết thảy vương bài cũng đều sẽ có một ngày trở thành phố bài, chẳng qua cái ngày đó còn rất
xa xôi, chậc chậc." "Dù sao cũng không có liên quan gì với chúng ta, chúng ta đã thành phố bài, ván bài kế tiếp, hoặc là trong ván cờ kế tiếp, chúng ta hoặc là bị vị hiệp sĩ ánh sáng kia tiêu diệt, hoặc là bị một vị đại nhân khác tiêu diệt, ý nghĩa sự tồn tại của ta, chỉ là thăm dò thủ đoạn của đối phương mà thôi, ngươi vì sao phải đắc chí chứ? Phật tổ cũng đều cảm thấy người đần..." Nói xong lời nói này, Khế Vân Tử còn nói thêm: "Ngươi đã từng thấy người trở về cõi yên vui chưa? Người đã từng thấy cõi yên vui có Ác Đoạ sao?" "Không có.." "Được rồi, ngươi dù gì cũng là Q Bích, hệ Bích các ngươi am hiểu nhất chính là đùa bỡn nhân tâm, nhưng người hãy xem ngươi một chút, châm ngòi nhân loại cùng với thế lực trong sương mù thất bại cũng không nhắc lại, bị một người lừa gạt thành như hiện tại cũng không tự biết...nói đi, ngươi muốn quy y ngã phật, hay là lên thiên đường, hay là đi đến Linh Bạc Ngục?" "Nghiệp vụ của ta rất thuần thục, nghiệp vụ người muốn sau khi chết, siêu độ, nhảy đại thần, gọi hồn, ta đều am hiểu." Khế Vân Tử lộ ra mặt mũi hiền lành nhìn Q Bích.
Q Bích cả kinh nói: "Ngươi muốn giết ta..." "Ngươi thế nhưng là đối tượng bị giám thị trọng điểm, cái chết của ngươi, sẽ có ý nghĩa rất lớn, trước đó chúng ta cũng đã nói, ngươi không trở về được nông trường, cho nên không bằng phát huy giá trị cuối cùng của ngươi" Ánh mắt của Khế Vân Tử càng trở nên thân mật. "Ngươi...muốn phản bội cha?" "Không không không, tuy gã không phải là tín ngưỡng của ta, nhưng ta vẫn tôn trọng gã. Tuy ta là lá bài vứt bỏ, nhưng ta rất rõ ràng, gã sẽ là người thắng cuối cùng. Ta cuối cùng cũng phải kiếm chút công lao, không thể làm một kẻ đầu đường xó chợ. Đến khi thời đại nào đó hàng lâm, ta cũng có thể lăn lộn tốt hơn, ta yêu thần, nhưng ta không muốn nhìn thấy thần quá nhanh" Khế Vân Tử cười tủm tỉm, những ánh mắt lại híp lại. Y híp mắt nhìn Q Bích, lại làm cho Q Bích có một loại cảm giác sởn tóc gáy. Q Bích quay người muốn chạy trốn, những cánh cửa của nhà thờ đã bị đóng lại. Đây là một nhà thờ theo phong cách phương Tây với những bức bích họa thần Brahma được vẽ xung quanh và một bức tượng Phật ở giữa. Tượng trưng cho sự hòa hợp tôn giáo.
Trên thực tế, nó đã được làm bởi một nghệ sĩ cách đây nhiều thập kỷ, và sau đó nghệ sĩ đã bị thiêu chết.
Nhưng điều thú vị là nơi này vẫn tồn tại và những người đa tín ngưỡng sử dụng nó như một nơi linh thiêng. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play