Món nợ cờ bạc của Vương Cương vẫn không trả hết, đến khi anh ta ra khỏi tù thì đã bốn năm sau, những năm này anh ta chỉ có thể nhờ số tiền thù lao khi làm lao động trong tù mới trả hết nợ cờ bạc.
Khi Vương Cương râu ria xồm xoàm đi về đến nhà đã lệ rơi đầy mặt.
Tiền Linh đang phơi quần áo trong nhà nhìn thấy trước cửa nhà đột nhiên có một tên ăn mày không biết từ đâu đi tới, cô ta ghét bỏ cau mày, cầm chổi trong sân quét loạn một trận.
Vương Cương không để ý đến hành động này của cô ta, ngược lại để ý cậu nhóc nhỏ đang ở trong sân, lúc này nhịn không được đi nhanh vài bước, một tay ôm lấy: “Ba con đây, mau gọi ba đi con”
Giọng nói của anh ta tràn ngập sự kích động.
Điều này khiến Tiền Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng tự hỏi sao Vương Cương lại ra tù nhanh như vậy được chứ?
Mấy hôm trước cục cảnh sát vừa mới báo tin đến thôi mà, nhanh như vậy thật khiến cho Tiền Linh không kịp đề phòng, tay của cô ta không khỏi vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình một chút, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT