Trong lòng ông Trương cảm thấy cháu gái mình là Vương Mai, đều nói máu mủ tình thâm, trực giác của ông sao có thể sai?
Ôm tâm tư này, ông trầm mặt nói: “Con cứ đi đi, nếu không phải, thì tính tiếp”
Dứt lời, ông Trương ho khan vài tiếng, ông đã không còn nhiều thời gian, cho nên chỉ cần có một khả năng nhỏ, ông cũng sẽ không bỏ lỡ.
Trương Lệ Lệ có vẻ rất phiền não, mỗi lần gọi cô đều kêu là nhóc con vậy chẳng phải chị cô cũng chỉ là một đứa nhóc như cô sau. Dựa vào cái gì mỗi lần nhắc đến chị cô đều gọi là cháu gái, mà kêu cô thì lại kêu là nhóc con.
Vương Mai trở về nhà, sớm đã không còn hứng thú nấu cơm, nhưng đang là mùa hè, thịt không thể để lâu, nên đành chống người dậy nấu cơm.
Vợ của trưởng khoa Lý thấy ánh mắt Vương Mai không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc thái rau còn đang ngây người, cứ vô thức mà vung dao, làm cho cô không khỏi lo sợ.
Cô sợ Vương Mai bị thương, vội vàng cầm lấy con dao trong tay đối phương, kéo người qua bên cạnh, vừa thái rau vừa nói: “Lúc Mai Tử thái rau thì làm ơn đừng nghĩ linh tinh gì khác, lỡ như cắt trúng tay thì phải làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play