Bách Hành Sơ chậm hơn Lâm Liệt một bước khi hạ cơ giáp. Sau khi đáp xuống mặt đất, cậu nhanh chóng được đưa đi thay một bộ lễ phục. Khi quay trở lại, những tân sinh khác cũng đã có mặt đầy đủ.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn của ban tổ chức, buổi lễ nhanh chóng bước vào phần trao giải.

Lúc này, Bách Hành Sơ mới biết rằng trong lễ trao giải sẽ có một phần phát lại những khoảnh khắc xuất sắc nhất của các quán quân. Mỗi viện hệ đạt quán quân đều có một đoạn video dài khoảng hai phút, ghi lại những pha thi đấu ấn tượng nhất. Sau khi trình chiếu, ba người đứng đầu sẽ lên nhận huy hiệu trong tiếng vỗ tay vang dội.

Từng viện hệ lần lượt được vinh danh: Nghiên cứu chế tạo, Hậu cần quản lý, Công trình xây dựng, Tin tức đối kháng... Một loạt chuyên ngành được giới thiệu, khiến Bách Hành Sơ không khỏi kinh ngạc khi nhận ra một học viện quân sự lại có nhiều lĩnh vực đến vậy.

Điều bất ngờ hơn cả là—cậu nhìn thấy bạn cùng phòng của mình trong phần phát lại!

Quán quân của hệ Tác chiến chỉ huy chính là Thẩm Hằng.

Trên màn hình, hai phe giao chiến trong dải ngân hà rộng lớn. Giọng nói trầm ổn của Thẩm Hằng vang lên giữa nền nhạc dồn dập, các đội quân phối hợp nhịp nhàng theo từng mệnh lệnh của anh. Hạm đội lam phương di chuyển như loài rắn biển, len lỏi qua hàng ngũ địch, từng đợt "pháo hoa" rực sáng trên bầu trời đầy sao khi quân địch bị tiêu diệt.

Đoạn video kết thúc bằng hình ảnh Thẩm Hằng đứng trên bàn chỉ huy, ánh mắt bình tĩnh quét qua vũ trụ mênh mông, thu tay lại và nói một câu ngắn gọn:

“Kết thúc.”

Bách Hành Sơ không hiểu nhiều về chiến thuật vũ trụ, nhưng có thể nhận ra rằng, so với các viện hệ khác, hệ Tác chiến chỉ huy nhận được tràng pháo tay vang dội hơn hẳn. Điều này chứng tỏ bạn cùng phòng của cậu thực sự rất lợi hại.

Mà nghĩ lại, những người có thể giành quán quân trong các viện hệ đều không phải dạng vừa.

Hình ảnh tiếp tục phát. Những trận chiến cơ giáp lần lượt hiện lên, và rồi một khoảnh khắc quen thuộc bất ngờ xuất hiện—Bách Hành Sơ nhìn thấy chính mình trên màn hình!

Trong khoang lái cơ giáp, cậu điều khiển linh hoạt từng động tác, phối hợp hoàn hảo với nhịp chiến đấu. Gương mặt thanh tú, có phần vô hại của Bách Hành Sơ thoáng hiện lên màn hình, nhưng ngay sau đó, ống kính lập tức zoom vào đôi mắt cậu—nơi phản chiếu hình ảnh của vô số cơ giáp địch đang áp sát.

Một số người trong hội trường xì xào:

“Không phải Lâm Liệt sao?”

Video tiếp tục phát. Hình ảnh chuyển sang đôi tay của Bách Hành Sơ trên cần điều khiển, những ngón tay thon dài như ngọc lướt nhanh trên bảng điều khiển. Những pha chiến đấu liên tiếp diễn ra, phối hợp hoàn hảo với nền nhạc dồn dập, từng tia lửa lóe lên làm khán giả hồi hộp theo dõi.

Mọi người đều nghĩ rằng video sẽ tiếp tục với những màn giao đấu kịch tính, nhưng đột nhiên, hình ảnh dừng lại.

Âm nhạc cũng đột ngột trầm xuống, chỉ còn lại một âm thanh rõ ràng vang lên—

“Cạch.”

Bách Hành Sơ tháo chốt an toàn trong khoang lái.

Ở phía xa, cơ giáp địch đang không ngừng áp sát.

Cả hội trường nín thở.

Dù không thuộc hệ Chiến đấu, nhưng trong môi trường học viện quân sự, ai cũng nắm vững những kiến thức cơ bản về cơ giáp.

Khi mọi người còn chưa hết bàng hoàng trước pha xử lý nguy hiểm của Bách Hành Sơ, cậu lại tiếp tục dùng hành động để chứng minh rằng điều đó không có gì đáng sợ.

Ngay sau khi tháo chốt an toàn, Bách Hành Sơ bật khỏi khoang lái, lao thẳng đến cửa khoang điều khiển của đối phương.

Hình ảnh cậu tựa như một cánh bướm đang sải rộng đôi cánh bay lượn, lóa mắt đến mức chẳng ai kịp để ý đến bối cảnh phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cậu lao thẳng về phía cơ giáp đang không ngừng chém giết.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cảnh tượng điên cuồng và kích thích ấy, thì đã bị hành động tiếp theo của Bách Hành Sơ làm cho sửng sốt.

Cậu dùng tay không bám chặt vào tay vịn bên cạnh cửa khoang, rồi mạnh mẽ đập vào vị trí khóa.

Cạch!

Cửa khoang mở tung.

…Mở… rồi…!

Toàn bộ tân sinh trong hội trường đều chết lặng.

Rất nhiều người thậm chí còn hoài nghi mình đang xem một trích đoạn phim hành động đầy kịch tính nào đó, chứ không phải phần phát lại của một quán quân giải đấu tân sinh.

Sao có thể chứ?!

Nhưng sự thật chính là như vậy.

Hình ảnh tiếp tục. Bách Hành Sơ lúc này đã ngồi trên khoang điều khiển cơ giáp vừa bị mở khóa, giọng cậu trầm thấp gầm lên qua kênh liên lạc:

“Xử lý hắn!”

Lời vừa dứt, màn hình lập tức xoay 180°, bắt trọn hình ảnh một cỗ cơ giáp đang lao tới như mãnh thú, đón đỡ, rồi tung ra một cú ném mạnh mẽ.

Liền mạch—dứt khoát—đầy phấn khích!

Màn trình diễn mượt mà như thể chiến thắng đã nằm gọn trong tay. Nhưng trong mắt khán giả, điều đáng chú ý nhất chính là đối thủ của cậu—cơ giáp kia đang nhằm thẳng động cơ để phản kích.

Hình ảnh chuyển sang pha quay chậm.

Không thể né tránh!

Ai cũng nhận ra điều đó. Cảm giác căng thẳng khiến trái tim mọi người như bị nhấc bổng.

Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh đột ngột đổi góc quay—

Bách Hành Sơ xuất hiện với một nụ cười chiến thắng.

Cảnh quay như dẫn dắt mọi người tiến vào tầm nhìn của cậu, khiến họ có cảm giác chính mình đang tận mắt chứng kiến hai khoang điều khiển va chạm.

Những mảnh pha lê vỡ vụn rơi xuống, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như một cảnh quay tuyệt đẹp.

Giữa bối cảnh ấy, Bách Hành Sơ bật nhảy, khóa chặt đối thủ.

Do góc quay và hiệu ứng hình ảnh, thoạt nhìn Bách Hành Sơ như đang rúc vào người Lâm Liệt. Hơi thở của hai người quấn quýt trong không gian chật hẹp của khoang lái.

“Đừng nhúc nhích.”

Đây là lần đầu tiên giọng nói nguyên bản của Bách Hành Sơ vang lên—trong trẻo đến mức như thể đang cào nhẹ bên tai người nghe.

Không ít người trong hội trường theo bản năng giữ yên lặng, không dám động đậy.

Thế nhưng, hình ảnh ngay sau đó lại cắt đến một cảnh hoàn toàn đối lập.

Tiếng trống dồn dập vang lên, đối thủ của cậu—Lâm Liệt—bất ngờ phản công. Ống kính lập tức khóa vào hai bàn tay đang quấn lấy nhau.

Một bàn tay trắng nõn, thon dài như ngọc.

Một bàn tay có làn da màu tiểu mạch, hữu lực mà cứng rắn.

Mười ngón tay quấn quýt, lật qua lật lại, giằng co căng thẳng.

Bách Hành Sơ nhìn chằm chằm hình ảnh này, cảm thấy có gì đó… hơi kỳ lạ.

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, bên cạnh đã vang lên một tiếng chửi khẽ.

Cậu quay sang nhìn Lâm Liệt—chỉ thấy tai đối phương đỏ bừng, sắc mặt đanh lại đầy tức giận.

"Cái đám biên tập này nhét quái gì vào video thế hả?!" Lâm Liệt nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng, hắn không phải người duy nhất nghĩ như vậy.

Cảm giác bị cả hội trường nhìn chằm chằm khiến hắn vô cùng khó chịu. Khi quay đầu định trừng mắt với ai đó, hắn lại vô tình chạm phải đôi mắt trong veo đầy nghi hoặc của Bách Hành Sơ.

Lâm Liệt: “…!”

Như thể bị lửa thiêu đốt, hắn lập tức dời ánh mắt, nhìn trời nhìn đất, tuyệt đối không dám nhìn thêm một giây nào nữa.

Cái phản ứng gì thế?

Bách Hành Sơ thoáng suy tư. Là kẻ thua cuộc bị chiếu lên trước mặt mọi người, cảm thấy xấu hổ và bực bội cũng là chuyện bình thường.

Cậu không nghĩ nhiều, tiếp tục dõi theo phần còn lại của video.

Sau khi con số đếm ngược dần giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở con số 2, thông báo vang lên:

——Trận đấu kết thúc! Quán quân hệ Chiến đấu: Bách Hành Sơ!

Màn hình một lần nữa hiện lên hình ảnh của cậu.

Mồ hôi lấp lánh như sương sớm chảy dọc theo khuôn mặt, trượt xuống, thấm vào bộ đồ chiến đấu, lướt qua xương quai xanh sắc nét.

Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của mọi người.

Bách Hành Sơ chớp mắt, nhìn quanh.

Hử? Sao không ai vỗ tay thế?

Cậu cảm thấy phần biên tập của mình cũng khá tuyệt mà, sao phản ứng lại kì lạ như vậy?

Lưu trình có vấn đề à?

Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói đầy chần chừ của Lâm Liệt:

“Cậu là… Omega?”

Bách Hành Sơ ngẩn người một chút mới hiểu hắn đang nói gì.

Ban đầu, cậu định trả lời mình là Beta chưa phân hóa. Nhưng ngay khi mở miệng, cậu nhận ra một vấn đề—

Beta phát âm thế nào nhỉ?

Xuất thân từ mạt thế, cậu không học nhiều ngoại ngữ lắm. Nghĩ một hồi, Bách Hành Sơ chọn cách trả lời ngắn gọn nhất:

“Không phải.”

"À… vậy à." Lâm Liệt gật đầu, nhưng có vẻ hơi… thất vọng?

Hắn nhìn lại hình ảnh Bách Hành Sơ trong video—ánh mắt sắc bén, thân hình uyển chuyển, động tác mang theo chút gì đó vừa mê hoặc vừa nguy hiểm.

Chính hắn cũng không hiểu vì sao lại muốn xác nhận điều này.

Nhưng thôi bỏ đi.

Lúc này, giáo viên dẫn chương trình vẫy tay gọi họ lên nhận thưởng.

Dưới bầu không khí quái dị, Bách Hành Sơ bước lên sân khấu. Khi đeo huy hiệu quán quân, cậu nhận ra một chuyện lạ lùng—

Sao ai cũng tránh ánh mắt mình thế này?

Cậu thầm hỏi hệ thống:

[Tôi có phải thể hiện quá lợi hại không? Khiến người ta sợ hãi à?]

Hệ thống: […]

[…Không, cậu làm rất tốt.]

…Nhưng vì sao ai cũng trốn tránh ánh mắt cậu thế này?

Bách Hành Sơ có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng người có mặt trong video thì lại hiểu rất rõ.

Ngay khi buổi trao giải của hệ Chiến đấu vừa kết thúc, Lâm Liệt lập tức lao xuống khán đài, chạy thẳng đến chỗ giảng viên phụ trách, đập mạnh xuống bàn và lớn tiếng chất vấn:

“Chuyện gì xảy ra với video trao giải quán quân? Chúng tôi cần một lời giải thích!”

Bách Hành Sơ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi cũng làm theo. Cậu chạy đến, vỗ bàn một cái:

“Đúng vậy! Cần một lời giải thích!”

Giảng viên phụ trách nhìn hai người trước mặt mà cảm thấy đau đầu.

Một người là cậu ấm nhà họ Lâm, một người khác là kẻ dám nhảy từ cơ giáp xuống, dùng tay không phá cửa khoang điều khiển của đối thủ…

Thật khó xử.

Sau một hồi thương lượng, Lâm Liệt bước ra khỏi phòng với vẻ mặt bực bội, trông như vừa bị qua loa cho xong chuyện. 

Hắn nghiến răng nói với Bách Hành Sơ:

“Cậu thiếu tiền đến mức phải nhận việc làm thêm trong trường à? Không thể có chút tự trọng nào sao?!”

Bách Hành Sơ thản nhiên đáp:

“Rõ ràng là họ không định bồi thường gì cả, vậy thì kiếm được chút lợi ích nào hay chút đó thôi.”

Lâm Liệt tức nhưng không thể cãi lại, bởi vì những gì Bách Hành Sơ nói... hoàn toàn đúng.

Sau một lúc im lặng, Bách Hành Sơ cuối cùng cũng hỏi điều mình thắc mắc từ nãy đến giờ:

“Nhưng mà… rốt cuộc video quán quân có vấn đề gì vậy?”

Câu hỏi này khiến Lâm Liệt cứng họng, cảm giác tức giận còn sót lại bị bóp nghẹt ngay lập tức. Hắn nhìn Bách Hành Sơ với vẻ mặt không thể tin được.

“Cậu... cậu còn không biết chuyện gì xảy ra, thế mà vẫn đi cùng tôi đến mắng giảng viên?”

Bách Hành Sơ mỉm cười vô tư:

“Tuy không biết có chuyện gì, nhưng video quán quân là của tôi, cậu đi tìm giảng viên đòi công bằng chắc chắn là vì tôi. Sao tôi có thể để cậu đi một mình được?”

Lâm Liệt nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại bị chọc tức đến bật cười.

“Ngu ngốc.”

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play