4.
Gió nhẹ thổi qua rèm cửa có vẽ hình hoạt hình, một mảng màu đã bị phai nhiều.
Phòng học có mười mấy đứa trẻ ngồi, yên tĩnh như phòng nghỉ trưa của bệnh nhân nặng. Lục Thanh Đình từng nằm viện điều trị tích cực một tháng, thường xuyên sợ những nơi không có tiếng động. Có lẽ, là vì lúc đó không đeo máy trợ thính, cả thế giới đều rất yên tĩnh.
Thời gian ở nhà một mình gần như là chủ đề của quãng thời gian dài mười năm, dù quay lại cuộc sống như vậy, chắc cũng sẽ nhanh chóng quen thôi.
Gần đến giờ tan học, những đứa trẻ vụng về vẫn ngồi yên trên ghế. Việc liên lạc với phụ huynh hoặc đưa chúng về nhà do một giáo viên khác làm, chiếc xe lăn của Lục Thanh Đình rời khỏi lớp học.
Một người không ngờ tới xuất hiện ở cửa, Lục Thanh Đình liếc thấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, xem ra anh đã đợi lâu rồi.
“Anh không phải nói ở bên tôi rất đau khổ sao? Mà còn chạy đến đón tôi về nhà à.” Cậu nhỏ giọng lầm bầm vài câu, trong lòng lại vui vẻ không nói nên lời, không biết mình đang mong chờ điều gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play