Trung tuần tháng mười thoáng chốc qua đi, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh. Chung Tình mặc một chiếc áo khoác mỏng, bị gió biển thổi qua, sợi dây buộc tóc buộc lỏng lẻo lập tức trượt khỏi mái tóc mượt mà. Chung Tình cúi người xuống nhặt, tóc tai bị gió thổi vào mặt, che khuất tầm mắt.
Từng trận gió biển thổi qua, cô lại ngồi xổm xuống đầu gió nhặt nửa ngày mới mò được dây buộc tóc. Cô vội vàng cầm lên buộc cho mình một cái đuôi ngựa thấp, Chung Tình giơ tay chải vuốt tóc rối bên tai không ghim lên được lại phía sau lỗ tai, thuận gió nhìn thấy nước biển mênh mông vô bờ ở bên kia.
Thật ra tuy nói bờ biển Ánh Dương là bờ biển nhưng biển này cũng không thể được gọi là biển rộng, thật ra chỉ là một vịnh biển nho nhỏ. Không có sóng biển lớn, giống như một dòng sông khổng lồ nhưng nhìn từ góc độ bên này, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, vì thế mới có cái tên này.
Chung Tình đột nhiên có chút ngây người, nước biển ban đêm như được thay đổi màu sắc, hoàn toàn không còn màu xanh lam của ban ngày, lúc này là một màu đen kịt, theo gió mạnh, có thể nhìn thấy sóng nước lăn tăn trong biển.
Toàn bộ khách sạn và nhà hàng gần biển nhất đều sáng đèn, hơn mười giờ cũng không vội đóng cửa, bãi cát gần đó đều dựa vào ánh đèn phát ra từ bên trong chúng mà hơi sáng lên.
Chung Tình nhắm mắt lại, có thể nghe thấy trong đêm tối yên tĩnh này vang lên từng đợt tiếng sóng biển. Không thể nói là dễ nghe, nhưng lại có một ma lực rất thần kỳ, tiết tấu như vậy không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy yên tâm.
"Sao con còn chưa về?" Bà chủ nhà đóng cửa siêu thị, định đi về nhà, vừa ra tới đã nhìn thấy Chung Tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play