Chung Tình còn đang nghĩ xem ngày mai có nên đến tiệm trái cây gần khu nhà giàu để hỏi thăm một chút hay không thì lại phát hiện lá thư mời tham dự vòng chung kết của cuộc thi trái cây trong hòm thư.

Mở thư mời ra xem, đầu tiên là họ chúc mừng vườn Hạnh Phúc đã vào vòng chung kết cuộc thi trái cây, phía dưới là một số yêu cầu cơ bản và giới thiệu quy trình tham gia vòng chung kết.

Thời gian cụ thể là 10 giờ sáng ngày 9 tháng 7, người dự thi cần có mặt trước giờ bắt đầu, ngoài ra, nếu có trái cây chín theo mùa, người dự thi có thể chọn mang 5 cân đến.

Ban tổ chức chủ yếu cân nhắc trái cây hái trước đó có thể không còn tươi nên đưa ra yêu cầu có thể mang một loại trái cây theo mùa, nhưng để tránh việc có người dùng trái cây nhập khẩu mua sẵn, các vườn vào vòng chung kết chỉ được mang theo tối đa hai loại trái cây đang vào mùa, chất lượng trái cây thu hoạch trước đó cũng sẽ được tính vào phần đánh giá.

Cũng may thời gian hái trái cây của mọi người cơ bản giống nhau, đều mang trái cây tươi nên cũng không có gì không công bằng, phía dưới cũng ghi chú rõ nếu phát hiện vườn trái cây dùng trái cây không phải của vườn mình thì sẽ hủy bỏ kết quả.

Vòng thi cuối cùng thực ra là vòng nếm thử đơn giản nhất, ngoài ra còn có đại diện từ ban tổ chức cuộc thi, lãnh đạo cục kiểm định thực phẩm và cả những chuyên gia ẩm thực nổi tiếng của Nam Thành. Ở vòng này, mỗi người đều có một lá phiếu quan trọng, vườn trái cây nào có số phiếu cao nhất sẽ được tính trung bình với vòng hai để quyết định quán quân cuối cùng.

Vì là vòng thử nếm nên trái cây đã thu hoạch từ trước chắc chắn không còn giữ được độ tươi ngon như ban đầu, dù lúc đầu ban tổ chức đã chọn thu hoạch khi trái cây chưa quá chín nhưng dù có bảo quản lạnh thế nào thì hương vị cũng sẽ thay đổi. Do đó, việc có mang theo trái cây tươi theo mùa hay không sẽ ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.

Vải ở vườn bắt đầu kết trái từ đầu tháng trước, giờ quả đã to hơn nhiều so với lúc đầu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chín đỏ, trong khi đó, cuộc thi chỉ còn đúng bảy ngày nữa.

Mấy ngày nay, Chung Tình và Chung Giang Hải tập trung vào vườn vải, vẫn hy vọng có thể mang vải đến thi đấu.

Lúc rảnh, họ cũng sẽ ra ngoài chào hàng xoài, vì xoài vẫn chưa rụng hết nên giá cũng không điều chỉnh nhiều nhưng vẫn bị từ chối là chủ yếu, một số người chỉ nói sẽ suy nghĩ rồi không có hồi âm.

Thấy đã đến ngày 6 tháng 7 mà vải ở vườn vẫn không có dấu hiệu chuyển đỏ, chỉ có một cây vải hơi ửng đỏ, Chung Giang Hải hái một quả xuống ăn thử thì suýt chút nữa đã nhổ ra.

"Chua quá." Chung Giang Hải có vẻ thất vọng, chỉ còn ba ngày nữa.

Nếu vải vẫn chưa chín thì họ chỉ có thể dựa vào xoài mà nhân viên ban tổ chức đã hái trước đó, Chung Tình tính toán thì thấy thời gian bảo quản xoài từ lúc hơi chín đến lúc chín hẳn vẫn cần một khoảng thời gian nữa nhưng có lẽ đến ngày 9 thì xoài đã không còn ở thời điểm ngon nhất nữa.

Buổi tối, Chung Tình không nói với Chung Giang Hải, tự mình cầm đèn pin ra vườn vải, thử vận may bằng cách bắc thang hái một chùm vải đã ửng đỏ trên cây xuống, ban ngày cô đã quan sát, cây này là cây chín nhanh nhất trong vườn.

"Cố lên nào bé con, mau chín đi.” Chung Tình ôm cành vải xuống, một tay vỗ vào thân cây, khẽ nói. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Con làm gì đấy?" Chung Giang Hải không biết xuất hiện từ đâu, trong ngực ông ôm mấy chùm vải, không cầm đèn pin, suýt chút nữa làm Chung Tình ngã xuống đất.

"Chú làm gì thế? Dọa người ta sợ chết khiếp đi được." Chung Tình hoàn hồn lại rồi hỏi ông.

"Chú nghĩ xem có cách nào thúc vải chín nhanh không nên định hái ít quả về thử, còn con làm gì thế? Nửa đêm chạy ra đây..."

"...Hai chú cháu mình lại nghĩ giống nhau rồi."

Hai chú cháu ôm vải về phòng, Chung Tình làm theo cách trên mạng là vùi chùm vải vào gạo, Chung Giang Hải thì dùng giấy bọc vải lại rồi phun nước, sau đó tìm một cái hộp nhỏ đựng vào chỗ kín gió, chỉ mong có thể cứu vãn được chút nào hay chút đó.

Sau hai ngày giày vò, Chung Giang Hải định chiều ra vườn vải, tối về sẽ lấy vải đã thúc ra xem, nhưng không ngờ vừa vào vườn vải đã thấy vải trên cây trước cửa nhìn đỏ hơn rất nhiều!?

Lúc đó Chung Tình đang tưới nước nhỏ giọt cho vườn dâu tây thì cửa nhà kính bị đẩy ra, cô quay đầu lại thì nghe thấy tiếng Chung Giang Hải hét ở cửa: "Chín rồi, con xem đi, đỏ hết cả rồi!"

Ông cầm một chùm vải, hớn hở chạy về phía Chung Tình, Chung Tình vội nhắc ông cẩn thận dưới chân, Chung Giang Hải cũng không bận tâm nhiều, chạy đến trước mặt Chung Tình, kéo hai quả từ chùm vải đưa cho ông nói: "Con ăn thử xem, chín chưa? Chú không dám ăn, sợ lại bị chua!"

Chung Tình nhận lấy quả vải tròn đỏ trong tay, nhìn ánh mắt mong chờ của Chung Giang Hải, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bóp vào đầu quả, lớp vỏ mỏng giòn ngay lập tức nứt ra, từ khe nứt chảy ra một chút nước, Chung Tình ghé lại ngửi một chút, mùi thơm ngọt nhẹ nhàng nhảy nhót ở chóp mũi.

Cô trực tiếp tách ra, phần thịt trắng mịn bên trong lập tức hiện ra trước mắt, lớp vỏ vải mỏng manh ánh lên một lớp nước, Chung Tình trực tiếp bỏ phần thịt vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, phần thịt hơi dai trong miệng bị chia làm hai nửa, nước bên trong mang theo vị ngọt thanh tràn ngập khoang miệng.

Vị này làm Chung Tình ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

"Chín chưa?" Lúc này Chung Giang Hải quan tâm nhất vẫn là vấn đề này, thấy Chung Tình nhả hạt ra thì lập tức hỏi.

"Chín rồi." Chung Tình gật đầu nói.

Lúc này Chung Giang Hải cũng lập tức hái một quả bỏ vào miệng, nửa ngày cũng không nói được gì, ăn liên tục hai ba quả mới nói: "Chú cảm thấy chúng ta sắp thắng rồi."

Hai người vừa ra khỏi nhà kính đã đi thẳng đến vườn vải, vì góc độ ánh sáng mặt trời khác nhau nên thực ra chỉ có cây ngoài cùng là chín nhanh nhất, những cây thường xuyên được ánh nắng chiếu vào đều đã đỏ hết, những cây hơi nhạt màu thì còn hơi xanh, phải chờ thêm bảy tám ngày nữa mới chín hẳn.

Họ lập tức chọn mấy chùm vải ngon nhất để hái, Chung Tình và Chung Giang Hải không kịp ăn mà đã chuẩn bị về xem những quả đã thúc.

Về đến nhà thì họ tìm vải đã ủ, vải của Chung Giang Hải không thành công, do để lâu nên có mùi chua, vải của Chung Tình vùi trong gạo thì đã đỏ rực, vì gạo hút hết nước thừa nên không bị hỏng, chỉ là ăn không mọng nước bằng vải chín tự nhiên.

Chung Giang Hải không muốn lãng phí, cộng thêm tâm trạng vui vẻ nên đã ăn rất nhiều vào buổi chiều, cuối cùng Chung Tình phải ngăn lại, sợ ông ăn nhiều quá lại chảy máu cam.

Ngày 9, hai người dậy rất sớm, đóng gói trái cây đã chuẩn bị cẩn thận vào thùng, Chung Tình sợ không đủ còn thêm mỗi loại 2 cân vào ghế sau xe bán tải, treo một bảng nhắc nhở ở cửa vườn rồi cùng Chung Giang Hải đến thành phố.

Cuộc thi lần này do chính phủ tổ chức nhưng có sự tham gia của nhiều đơn vị nên địa điểm thi cuối cùng là ở cục kiểm tra an toàn thực phẩm, Chung Tình và mọi người đến nơi thì đã là khoảng 9 giờ 30, 4 nhà khác vào vòng chung kết cũng đã đến.

Chung Giang Hải cũng không rảnh rang, đi qua nói chuyện với người này, người kia, lúc về thì đã nắm được một số thông tin cơ bản, ngoài Chung Tình và ông, còn có 2 vườn trái cây và 2 cơ sở trồng trọt nông nghiệp vào vòng chung kết, trong số trái cây theo mùa thì có 2 nhà chọn vải.

Tính ra thì trong 5 người vào vòng chung kết có 3 người mang vải, đây không phải là tin tốt với Chung Tình. Nhưng họ cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình của nhau, sau khi phát giấy chứng nhận dự thi thì ban tổ chức nói về quy tắc thi.

Quy tắc rất đơn giản, đầu tiên phát số báo danh cho người dự thi, sau đó thái trái cây đã hái trước đó rồi người dự thi đặt trái cây theo mùa đã mang đến lên.

Sau đó, ban tổ chức sẽ chọn người đến nếm thử và bỏ phiếu, mỗi người có một phiếu, để đảm bảo công bằng thì nhân viên ban tổ chức sẽ không nói trái cây của vườn nào mà người của vườn cũng không được vào khu vực thi.

Sau khi được nhân viên sắp xếp, họ đến chỗ đã chỉ định ngồi, khi quần chúng bắt đầu vào thì Chung Giang Hải đã biến mất...

Vì quá xa nên Chung Tình chỉ thấy có người từ cửa tòa nhà đi ra, đi về phía bàn để trái cây, sau khi ăn thử thì có người tụ lại nói chuyện với nhau, cũng có người viết số vào giấy rồi ném vào thùng phiếu. Thậm chí còn có người đi tới đi lui giữa các vườn trái cây để thử, nửa ngày cũng không chọn được.

Chung Tình rướn cổ lên nhìn một vòng mà không thấy Chung Giang Hải đâu.

Đến khi nếm thử xong thì Chung Giang Hải mới không biết từ đâu chui ra, ngoan ngoãn ngồi cạnh Chung Tình.

"Chú đi đâu đấy?" Chung Tình hỏi ông.

Chung Giang Hải nhìn những người ở các vườn trái cây khác, xác định là ở xa thì mới ghé sát lại Chung Tình nói: "Chú vừa mượn đi vệ sinh rồi nghe lén xem họ nói gì về trái cây của chúng ta."

"Họ nói gì?" Chung Tình cũng tò mò nên lập tức hỏi.

"Chú đi loanh quanh trong tòa nhà thì thấy họ bàn tán về trái cây của chúng ta nhiều nhất, đều nói xoài có vị đậm đà, vải thì ngọt thanh mọng nước, khen nhiều lắm."

"Thật sao?"

"Chú lừa con làm gì, con không thấy vừa nãy có 2 cô gái đi vào à, họ nói không biết trái cây của nhà nào, lát nữa phải hỏi nhân viên ở đây để mua về ăn. Chú suýt nữa đã không nhịn được mà nói địa chỉ của chúng ta cho họ. Còn có người đi tới đi lui để nếm thử trái cây của chúng ta, con nhìn kỹ xem, có người kia kìa, cô ấy đi tới đi lui mấy lần, ăn xong của nhà khác thì lại đến nếm thử của nhà mình."

Chung Tình nhìn theo tay ông, vẫn là người vừa nãy chưa đưa ra lựa chọn, ban đầu cô ấy thử của cả 5 nhà, sau đó rút xuống còn 4 rồi 2 nhà, giờ thì đang phân vân giữa vườn của Chung Tình và vườn bên cạnh, sau khi ăn thêm một lượt nữa thì mới viết số rồi ném vào thùng. 

"Hy vọng số phiếu sẽ cao." Chung Tình lo lắng nói, lúc này thì người cũng đã đi gần hết rồi.

"Đừng lo, chú nghe thấy 5 6 người nói là bỏ phiếu cho nhà mình, chắc không sao đâu, trên đường về thì nghe nói số của chúng ta nhiều nhất, những số khác thì ít hơn! Nếu ai cũng mang trái cây giống nhà mình thì tốt rồi."

"Vì sao?" Chung Tình hỏi.

"Vì trùng nhau thì mới thấy rõ cái nào ngon hơn chứ! Ví dụ như của nhà mình!" Chung Giang Hải cười bí ẩn nói.

Chung Tình: ...Nghe cũng có lý.

Cuộc thi nhanh chóng kết thúc, lượng trái cây trên bàn còn lại khoảng 7 8 phần, họ tự đi thu dọn, Chung Tình và Chung Giang Hải sắp xếp trái cây còn lại vào thùng, vừa mới xong thì đã có nhân viên mang bảng đen ra để đọc phiếu.

Những người dự thi không khỏi có chút căng thẳng, ngay cả Chung Tình cũng đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên mọi người bỏ phiếu dựa trên sở thích, có người thích nhiều nước, có người lại thích hơi khô, rất khó để vừa lòng tất cả mọi người.

Họ không lên tiếng nữa, mỗi người đứng ở vị trí của mình, nhân viên ôm thùng phiếu rồi lấy từng phiếu ra đọc, người ở trước bảng đen thì gạch một vạch, 5 vạch thì thành chữ "chính".

"Số 1 một phiếu."

"Số 3 một phiếu."

"Số 3 một phiếu."

"Số 3 một phiếu."

...

Không biết đã gọi bao nhiêu số 3, tóm lại Chung Giang Hải và Chung Tình cứ nhìn chằm chằm vào bảng đen, phía sau số 3 là một hàng chữ chính thẳng tắp, mồ hôi trong lòng bàn tay cô ngày càng nhiều, cô dời mắt khỏi bảng đen, chuyển sang nhìn thẻ dự thi trước ngực Chung Giang Hải.

Những chữ khác cô không nhìn rõ lắm nhưng số hiệu sau vườn Hạnh Phúc thì lại nhìn rất rõ.

Số 3.

Người đứng đầu kết quả kiểm phiếu bầu.

Chung Tình cảm thấy trên cánh tay nổi hết da gà, nhân viên kiểm phiếu quay đầu nhìn bảng đen cũng hơi ngây người, cái này căn bản không cần đếm phiếu, số 3 đã dẫn trước rất xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play