Kết quả còn chưa mở bán đã đóng cửa, Chung Tình đành phải đẩy bàn vào, vừa đẩy vào khóa cửa lại, liền có một chiếc xe dừng lại.
Chiếc xe này Chung Tình thấy quen mắt hơn một chút, lần trước Chung Giang Hải phát triển khách hàng tiềm năng, tháng này đã là lần thứ hai đến, Chung Tình cũng không vội khóa cửa, chờ xe dừng lại, người bên trên mới xuống, vừa vặn nhìn thấy cô, liền nói: "Cô chủ, hôm nay bán hết rồi à?"
"Hôm nay tôi còn chưa đi qua nhà kho, không biết hôm qua còn sót lại quả nào không, lô hàng hôm nay vừa rồi bị người ta mua hết rồi." Chung Tình cười nói.
"Mua hết rồi sao? Xem ra tôi vẫn tới chậm, tôi muốn mua không ít đâu, định lấy hẳn một thùng mang về, mấy ngày nay có còn quả nào rụng không?”
"Một thùng thì không có, hôm qua trong kho cũng không còn lại mấy quả, mấy ngày nay số lượng rụng không nhiều, có điều tôi có thể đi vào trong vườn hái cho anh một ít, dùng thùng của vườn trái cây chúng tôi đựng lại cho anh được không? Kích cỡ chắc khoảng thế này này.” Chung Tình dùng tay khoa chân múa tay ước lượng độ lớn.
"Được."
"Ừm, vậy phải làm phiền anh chờ một lát."
"Ừ ừ được, cô chọn cho tôi quả nào to, màu đẹp một chút, đừng lấy xoài xanh, xoài Kim Hoàng nhìn sẽ đẹp mắt hơn.”
"Được, anh chờ một chút."
Chung Tình khóa cửa cẩn thận rồi xách giỏ lên chiếc xe nhỏ của mình, đi thẳng vào vườn xoài.
Đợi đến khi cô trở lại, Chung Giang Hải đã ở cửa tán gẫu với người ta. Chung Tình nhanh nhẹn cân xoài trước, sau đó báo giá, một thùng xoài này có khoảng hai mươi quả, gần bốn mươi cân, đối phương không hề mặc cả, trực tiếp lấy ra mấy tờ tiền trăm đưa cho Chung Tình, Chung Tình làm tròn số lẻ rồi trả tiền thừa cho anh ta.
"Vẫn là xoài nhà anh là ngon nhất, vợ tôi ăn xong cứ nhớ mãi, sau đó chúng tôi cũng cố ý đi mua mấy nhà nếm thử, cũng không ngon bằng nhà anh, mỗi lần mua về đều rất thơm ngọt, hái từ trên cây xuống cũng chín mọng hết phải không?" Thừa dịp Chung Tình đóng thùng, khách quay sang trò chuyện với Chung Giang Hải.
"Cậu nói thế là công nhận chất lượng của nhà tôi rồi đấy! Nhà tôi trồng thì nhà tôi cũng ăn, cậu cứ yên tâm, xoài hái từ trên cây xuống là chín tự nhiên hết. Nếu ăn mà thấy không ngọt, cậu cứ quay lại tìm tôi! Tôi bồi thường cho cậu luôn!” Chung Giang Hải cười giúp Chung Tình đóng gói, vừa cân vừa nói.
"Xoài chưa cắt ra thì không cần bỏ tủ lạnh đâu, số lượng này chắc anh không ăn hết ngay được, tốt nhất cứ để ở nơi râm mát, có thể bảo quản được khá lâu, nếu vỏ chuyển màu thì cũng chưa chắc là hỏng đâu, lúc đó bỏ vào tủ lạnh thêm vài ngày nữa cũng được, nhưng ăn sớm vẫn tốt hơn.” Nhiều xoài như vậy, Chung Tình vẫn lên tiếng nhắc nhở một chút. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
"Ừm được, tôi biết rồi." Khách cũng thoải mái, ôm lấy bỏ vào cốp sau, không bao lâu đã thân thiết với Chung Giang Hải, lúc đi hai người còn nói mấy câu.
"Con xem khách hàng tiềm năng của chúng ta thế nào? Cậu ta vừa nói với chú là cậu ta tự mở công ty, thỉnh thoảng phải tặng quà cho người ta, ngày lễ tết của công ty cũng phải phát đồ ăn cho nhân viên, muốn hợp tác lâu dài với chúng ta." Đợi người đi rồi, Chung Giang Hải liền tiến đến bên cạnh Chung Tình nói.
"Hợp tác?"
"Ừm, chính là lấy trái cây từ chỗ chúng ta về tặng quà hoặc là phát cho nhân viên, chú nói với cậu ấy nếu mua số lượng lớn thì có thể bớt cho cậu ấy phần lẻ, vì giá bên mình vẫn rẻ hơn bên ngoài.”
"Đến về sau thì mình không cần bán rẻ nữa đâu chú.”
"Cái này con yên tâm, chú biết cả mà."
"Vâng, chú học thế nào rồi?" Chung Tình hỏi ông về chuyện đi khảo sát hôm nay.
"Hôm nay chú đi theo họ vào vườn một chuyến, cũng tận mắt thấy vải nhà họ đậu quả, cây nhìn qua đều khá tốt, nhưng mà quả thật không nhiều bằng nhà mình, chú còn nhìn thấy quả vải chín của họ nữa, chú định mua một ít về ăn thử, mấy siêu thị lớn ở Nam Thành chắc cũng đều nhập vải từ vườn nhà họ.”
"Chú lợi hại thật, còn có thể trà trộn được cả vào trong vườn nhà người ta.”
"Hôm nay người phụ trách vườn trái cây của họ không có ở đây, chỉ có mấy người bình thường hay nói chuyện với chú, chú đưa cho họ điếu thuốc liền trà trộn vào được, thôi chú không nói với con nữa, chú phải đi ghi lại một số chuyện hôm nay bọn họ nói với chú, miễn cho sau này lại quên mất."
Chung Giang Hải nói xong liền đi vào bên trong, Chung Tình khóa cửa lại rồi cũng đi theo.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Chung Giang Hải đều trà trộn trong vườn vải, sau khi Chung Tình sắp xếp xong toàn bộ hồ sơ ghi chép thì liền tập trung tinh thần vào vườn trái cây. Chung Giang Hải không để ý được nhiều chuyện như vậy, vì thế Chung Tình nhận việc bón phân. Vốn dĩ bón phân không cần thường xuyên như vậy, chỉ cần bón đúng theo ghi chép, cho nên cũng không quá tốn sức.
Chung Giang Hải thì ngoài việc tưới nước, mỗi ngày còn đi ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, không ngại hỏi han, sau khi trở về luôn có thể nghĩ ra những điều mới mẻ.
Thỉnh thoảng Chung Tình cũng giúp một tay khi ông không làm được, nhưng cây ăn quả vẫn phát triển tốt như trước.
Ngoài ra, có một vài vườn cây khác cũng lần lượt nở hoa, sau khi hoa tàn thì cũng sắp đến mùa kết trái, tình cảnh thê lương lúc Chung Tình mới đến giờ đã hoàn toàn biến mất, cây trong vườn đều xanh tốt um tùm, cây thì đang nở hoa, cây thì đang kết trái, còn có mấy cây thì đang nhú nụ hoa, chắc cũng sắp đến mùa nở hoa.
Lúc này vườn trái cây càng thêm bận rộn, trong khoảng thời gian này Nam Thành ít mưa, tuy việc tưới tiêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhưng các vườn cây đang ra hoa vẫn cần được chăm sóc bằng tay, vào khoảng chín mười giờ sáng và bốn năm giờ chiều, Chung Tình và Chung Giang Hải sẽ chia nhau ra các vườn cây đang ra hoa để tưới nước, tránh tình trạng cây bị cháy hoa.
Khi bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, dạo gần đây Chung Tình và Chung Giang Hải không có thời gian ra ngoài bán xoài nhưng khách quen đều biết số điện thoại của vườn trái cây. Chung Giang Hải còn cố ý đổi chiếc điện thoại cũ đã dùng nhiều năm sang một chiếc điện thoại mới, viết số điện thoại lên bảng treo ở cổng sắt, Chung Tình cũng đăng số điện thoại này lên bài viết, theo như lời Chung Giang Hải thì bọn họ cần một số điện thoại chuyên dùng để giao dịch với khách hàng bên ngoài.
Dù sao đàn ông cũng tháo vát hơn phụ nữ nên gánh nặng này vẫn đặt lên vai lão làng Chung Giang Hải.
Như vậy những khách hàng thường xuyên đến mua trái cây cũng sẽ gọi điện cho ông, nếu Chung Giang Hải bận không kịp thì Chung Tình sẽ đi, mỗi ngày xoài rụng ở vườn cũng không nhiều lắm, khoảng ba năm ngày sẽ có khách đến, cũng bán khá nhanh.
Tính ra trong một tháng này, xoài đã bán được ba, năm đợt.
Đến cuối tháng, quả vải đã lớn hơn trước rất nhiều, mỗi ngày Chung Tình và Chung Giang Hải đều đi xem một lần, từng chùm quả thực sự nhiều hơn các vườn khác rất nhiều, mỗi ngày Chung Giang Hải nhìn những quả vải kia đều cười toe toét, sau đó kể với Chung Tình là ông đã thấy những gì ở vườn bên kia. ( truyện trên app t.y.t )
Phần lớn Chung Tình đều cười nghe ông nói.
Ngày 30 tháng 6, Chung Tình và Chung Giang Hải cố ý dành thời gian buổi chiều để làm một việc quan trọng, đó là đếm tiền.
Thật ra việc kiếm tiền chính thức phải bắt đầu từ cuối tháng năm nhưng số lượng bán tháng năm được không nhiều nên bọn họ cũng không vội tính toán, vì vậy dứt khoát tính chung với tháng sáu.
Bọn họ treo một cuốn sổ ở cổng sắt, trên sổ ghi chép chi tiết từng lần bán hàng, bất kể là Chung Giang Hải hay Chung Tình, sau khi bán xong đều sẽ ghi lại số cân và giá cả để tiện đối chiếu sau này, thỉnh thoảng có người quên thì Chung Giang Hải cũng không quên đưa tiền cho Chung Tình, khi về đến nhà, Chung Tình sẽ bỏ vào khoản thu nhập hàng tháng, bình thường cũng không giữ trong người.
Đây là điều hai người đã thống nhất từ khi bắt đầu hợp tác, bọn họ đã chuẩn bị một khoản vốn ban đầu, khoản vốn này sẽ dùng để chi trả cho việc bảo trì vườn trái cây hàng ngày và mua sắm thêm một số thứ, nhưng những thứ mua cho cá nhân thì không tính, còn chi phí ăn uống hàng ngày đều được tính vào.
Sau đó, tiền lãi mỗi tháng sẽ được tính riêng, khi nào dùng hết vốn ban đầu thì sẽ chi từ tiền lãi, số tiền còn lại đến cuối năm sẽ chia theo tỉ lệ góp vốn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tính toán doanh thu, Chung Giang Hải và Chung Tình đều có chút hồi hộp, cứ như là lần đầu tiên bán được xoài vậy, một người thì lấy sổ sách ra dùng máy tính để tính, một người thì đếm tiền.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bấm máy và tiếng lật giấy.
Một lát sau, Chung Giang Hải đếm tiền đến lần thứ ba mới thở ra một hơi, ngẩng đầu lên thì thấy Chung Tình bên kia cũng đã xong việc, đang nhìn ông, ý bảo ông nói trước.
"Tám ngàn bảy trăm ba mươi tệ." Chung Giang Hải đè lên xấp tiền dày cộp, nói với Chung Tình.
"Giống nhau, bên này của con tính ra cũng là tám ngàn bảy trăm ba mươi tệ." Chung Tình lắc lắc chiếc máy tính nói.
"Tiểu Tình này..." Chung Giang Hải dừng một chút rồi nói tiếp: "Chú thật không ngờ chúng ta lại có thể kiếm ra được nhiều tiền như vậy đấy? Mỗi tháng chú đi làm thuê cho người ta, mệt muốn chết, một tháng cũng chỉ kiếm được ba nghìn tệ, mà như vậy còn là nhiều đấy, con không biết những người làm công bên ngoài kia đâu, làm muốn chết mà một tháng chỉ có hơn một nghìn tệ, chúng ta lại kiếm được tám nghìn bảy trăm tệ?"
Đúng vậy, năm nay mới là năm 2002, đầu năm có một đợt tăng lương, bây giờ mức lương trung bình của người dân Nam Thành chỉ khoảng một nghìn tám trăm tệ, lần này lại kiếm được hơn tám nghìn tệ, đương nhiên khiến Chung Giang Hải cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Chú, đây mới chỉ là một loại trái cây thôi đấy." Chung Tình nhắc nhở ông.
"Đúng rồi! Đây mới chỉ là một loại trái cây, một tháng đã kiếm được hơn tám nghìn tệ, con nói xem, nếu có mấy loại thì chẳng phải chúng ta phát tài rồi sao? Lúc trước bà nội đã bảo chú đi theo ba con trồng trọt, hồi đó chú nhất quyết không chịu, cực khổ biết bao! Đầu óc của chú thật là vô dụng! Trồng trọt thế này hoá ra cũng kiếm được nhiều tiền thật đấy."
"Ừm, cũng không ít, hiện tại chi phí bảo trì hàng ngày khoảng hai ba nghìn tệ, dù sao trước đó không có ai chăm sóc, vườn trái cây ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, hiện tại xem ra, tháng đầu tiên đã có thể có nhiều thu nhập như vậy, đã là rất nhiều rồi." Chung Tình cũng không giấu nổi sự vui mừng.
"Đợi đến tháng sau vải chín, lại có nhiều quả như vậy, đến lúc đó chúng ta mới thật sự phát tài."
Chung Tình cười không nói gì.
Hiện tại xoài trong vườn hầu như đều do Chung Tình quản lý, ngoài việc tưới nước thì cũng không cần phải chăm sóc gì nhiều, mỗi sáng cô đều sẽ đi xem một chút, xem có quả xoài nào rụng không.
***
Giống như mọi ngày, sáng sớm Chung Tình đã đến vườn xoài trước, kiểm tra tình hình đất đai trước, sau đó kiểm tra từng cây một.
Xoài đã chín được một thời gian, gần đây số lượng rụng đã nhiều hơn trước, hơn nữa xoài rụng cũng không giữ được lâu, trước đây Chung Tình và Chung Giang Hải mỗi ngày đều ăn, ba năm ngày lại có người đến mua, cũng vừa đủ bán hết. Vì trên mặt đất có lưới nên xoài rụng xuống cũng không bị trầy xước nhiều nhưng chắc chắn không để được lâu.
Chung Tình mang thang đến, muốn kiểm tra tình hình trên cây, vừa leo lên thì đã phát hiện, xoài trên cây có lẽ không trụ được bao lâu nữa. Cô và Chung Giang Hải không có kinh nghiệm gì, đây lại là vườn cây đầu tiên chín, Chung Tình thấy có không ít quả xoài trông như sắp chín, lúc này mới có chút lo lắng.
Năng suất xoài trong vườn của bọn họ tương đối cao, số quả trên cây cũng nhiều gấp đôi so với mọi năm, những quả xoài này trông đều đã chín mọng nhưng bọn họ vẫn chưa kịp tìm được mối thu mua sỉ.
Thật ra trong khoảng thời gian này, Chung Tình cũng đã tìm đến những người bán sỉ trước đây nhưng đối phương đều nói không thiếu hàng, một số người bán trái cây đi ngang qua vườn cũng vậy, sau khi nghe giá thì hận không thể đạp ga lên một trăm hai, nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hơn nữa giữa bọn họ cũng hay trao đổi với nhau nên hiện tại không có ai muốn đến vườn Hạnh Phúc để mua sỉ xoài. Ngoại trừ những khách lẻ thì hiện tại vườn vẫn chưa bán sỉ được cho ai.
Đây mới là điều Chung Tình thật sự lo lắng, nếu sau một thời gian xoài bắt đầu rụng hàng loạt thì lúc đó có đến cũng không kịp. Xoài rụng xuống nhiều nhất chỉ để được khoảng ba ngày, nếu trong ba ngày không bán được thì vỏ xoài sẽ bị thâm, đến lúc đó sẽ phải giảm giá rất nhiều.
Buổi tối Chung Tình đã nói chuyện này với Chung Giang Hải, lo lắng cho vườn xoài, dạo gần đây bọn họ đã dành quá nhiều thời gian cho những việc khác, thật sự không để ý đến chuyện này, giờ được Chung Tình nhắc nhở thì trong lòng không khỏi lo lắng, nếu đến lúc đó mà bị tồn hàng thì coi như là bỏ đi cả đợt xoài này!
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định ngày mai Chung Giang Hải sẽ hái một ít xoài xuống, sau đó vào thành phố chào hàng cho các siêu thị hoặc cửa hàng trái cây đặc sản, xem có thể bán sỉ được không, còn Chung Tình thì gọi điện cho những người trước đây từng đặt hàng ở vườn Hạnh Phúc, hỏi xem có ai muốn mua sỉ không, giá cả có thể giảm xuống một chút, thấp nhất là mười tệ một cân.