Khi hai người về đến nhà thì đã giữa trưa. Hầu hết các gia đình đã dâng lên khói bếp, cũng có một số gia đình buổi trưa không thể ăn cơm nên bếp lạnh tanh.

Nhà họ Tô cũng lạnh tanh, bởi vì Cao Tú Lan không có nhà, nhà bếp bị khóa cửa nên người trong nhà không thể nấu cơm.

Thấy Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa đã về, cả nhà từ lớn đến bé đều chạy ra nghênh đón.

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa lo lắng cực độ, Tô Ái Quốc hỏi: “Mẹ, em gái thế nào? Sao em ấy lại khó chịu?”

Tô Ái Hoa hỏi: “Có phải không được ăn đầy đủ không?”

Cao Tú Lan hừ lạnh: “Còn không phải là bị mệt mỏi hay sao? Hai ngày nay con bé nấu cơm cho cả nhà, không mệt mới là lạ. Bác sĩ ở bệnh viện bảo là con bé cần được nghỉ ngơi!”

Tô Thanh Hòa: “…”

Con dâu cả và con dâu hai của nhà họ Tô: “…”

Tô Thanh Hòa vội nói: “Anh cả, anh hai, mình vào nhà thôi, hôm nay nhà mình có thể ăn thịt!”

Vừa nghe được chữ “thịt”, cả nhà đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, nghĩ bụng em gái nhà họ bị ngớ ngẩn à? Thời buổi này làm gì có thịt? Còn chẳng có lấy một cọng lông heo ấy chứ.

Cao Tú Lan không thèm để ý tới họ, chỉ kéo con gái mở cửa đi vào nhà bếp luôn. Những người khác cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi người lớn vào nhà, Cao Tú Lan bèn đuổi bọn nhỏ ra ngoài rồi đóng cửa lại, lấy đồ trong gùi ra.

Nhìn Cao Tú Lan lấy thịt và bột mì tinh ra, cả gia đình đều mắt chữ A miệng chữ O, cổ họng giật giật, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tô Ái Quốc khô khốc hỏi: “Mẹ, thứ này… Thứ này ở đâu ra vậy?” Nhà họ còn có thể ăn thịt ư? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cao Tú Lan đáp: “Nhờ em gái của chúng mày chứ ai!”

Những người khác đều nhìn Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa vui vẻ nói: “Anh, các anh không biết đâu, hôm nay em và mẹ đến bệnh viện ở huyện, lúc rời khỏi thị trấn huyện thì bắt gặp một đứa trẻ đang khóc. Em thấy nó đáng thương, bèn dẫn nó đi tìm cha mẹ của nó, không ngờ cha mẹ nó lại là cán bộ tỉnh về đây thăm người thân, suýt nữa thì bị mất con. Để cảm ơn em, họ tặng thịt và bột mì cho nhà mình, còn nói nhận em làm con nuôi, sau này nếu gặp khó khăn gì thì cứ đi tìm họ.”

Nghe được câu chuyện truyền kỳ của Tô Thanh Hòa, tâm trạng của cả nhà đều sục sôi. Em gái thiện tâm một lần, thế mà lại nhận được thứ tốt cỡ này, sau này còn được giúp đỡ nữa chứ.

Tô Ái Quốc kích động nói: “Em gái, anh biết ngay em là đứa trẻ tốt bụng, có phúc mà.”

Tô Ái Hoa nói: “Đúng thế, mặc dù em gái nhà mình không có cha yêu thương, nhưng có anh là anh trai yêu thương em, bây giờ lại gặp quý nhân, ai dám bảo em gái nhà mình không có phúc?” Bởi vì em gái là đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ nên người trong thôn thường nói cô trời sinh số khổ. Hồi nhỏ họ thường xuyên đánh nhau với người khác vì chuyện này.

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa quay sang nhìn nhau, tâm trạng phức tạp. Không ngờ họ lại được hưởng sái từ cô em chồng, không biết miếng thịt này có cho họ ăn miếng nào hay không, nhưng dù không cho họ ăn thì cho bọn trẻ ăn cũng được.

Tô Thanh Hòa dặn dò: “Anh, chuyện này đừng kể ra ngoài. Cán bộ người ta lén lút chu cấp cho em, tiết lộ thì không hay đâu. Hơn nữa thời buổi này nạn đói khắp nơi, lỡ bị người ta biết chúng ta có quý nhân giúp đỡ thì chắc chắn họ sẽ ghen tỵ nhà ta.”

Cao Tú Lan hừ lạnh: “Tóm lại đứa nào dám lỡ miệng, dẫn tới sau này cán bộ lớn không giúp đỡ nhà ta nữa thì sẽ là tội đồ của cả nhà ta!”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa vội nói: “Mẹ, chúng ta là người một nhà, bọn con chắc chắn sẽ không tiết lộ.”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng gật đầu lia lịa.

“Được rồi, hôm nay Thanh Miêu Nhi nói con bé muốn học nấu món thịt, vợ thằng cả và vợ thằng hai ở lại giúp con bé một tay đi.”

Hai người vội rối rít vâng lời.

Đinh Quế Hoa hỏi nhỏ: “Mẹ, hôm nay nhà mình ăn thịt ạ?”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi. Nếu không có Thanh Miêu Nhi thì tụi mày ăn cái rắm!” Cao Tú Lan mắng. Nếu không phải Thanh Miêu Nhi nói muốn thử nấu món thịt thì bà ấy sẽ không lấy ra một miếng nào cả, sấy khô hết để dành Tết ăn!

Đinh Quế Hoa lập tức không dám nói tiếp, ngoan ngoãn đi rửa bình gốm, Lâm Thục Hồng thì đi nhóm lửa để chờ em chồng nấu cơm.

Sau khi hai người đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Thanh Hòa cũng cắt một miếng thịt ba chỉ nhỏ dưới ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của Cao Tú Lan.

Chỉ có nửa ký thịt ba chỉ nên chắc chắn không thể ăn hết chỉ trong một lần. Tại thời điểm mất mùa này, dù có là lương thực nào thì cũng phải dự trữ. Vì vậy Cao Tú Lan chỉ cho Tô Thanh Hòa cắt một miếng thịt nhỏ rồi xắt thành miếng nhỏ tí tẹo, nấu chung với cháo. Số thịt còn lại bóp muối rồi treo trên xà ngang nhà bếp phơi khô, để sau này ăn dần. Vừa lúc lão tam Tô Ái Đảng đang luyện thép ở bên ngoài chưa về, chờ anh ấy về nhà còn có thể ăn một miếng. Đối với hai đứa con trai đã cưới vợ sinh con, trong lòng Cao Tú Lan hơi xa cách, nhưng còn đứa con trai chưa cưới vợ thì ít nhiều gì bà ấy vẫn coi trọng. Dù sao trước khi cưới vợ, con trai vẫn coi như là đồng lòng với mình.

Nhìn Tô Thanh Hòa cẩn thận xắt thịt, mỡ dính đầy trên tay, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng cứ nuốt nước miếng liên tục.

Thấy hai người như vậy, Tô Thanh Hòa cố tình nói: “Chị dâu, không biết em nấu thịt có ngon hay không. Nếu các chị thấy không ngon thì sau này em sẽ không nấu cơm nữa, để tránh lãng phí đồ ăn.”

Nghe Tô Thanh Hòa nói như vậy, Đinh Quế Hoa trả lời ngay: “Em gái, em nấu chắc chắn là ngon rồi.”

Tô Thanh Hòa ném miếng thịt vào nồi rồi bảo chị dâu cả Lâm Thục Hồng đút thêm củi vào nấu.

Mấy đứa bé ngửi được mùi đồ ăn nên đều vịn khung cửa chảy nước miếng. Có điều vì Cao Tú Lan không thích bọn nhỏ vào nhà bếp nên chúng đều không dám chạy vào, ngay cả cháu trai cả Tô Đại Bảo và cháu trai út Tô Nhị Bảo cũng vậy.

Dường như thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng cháo hoa màu bỏ thêm thịt cũng được bưng lên bàn. Một chậu cháo lớn, vì bỏ thêm thịt mỡ nên thoạt nhìn có váng mỡ, khiến mọi người thèm thuồng.

Cao Tú Lan xị mặt, bắt đầu phát thức ăn: “Đây đều là lương thực mà Thanh Miêu Nhi mang về, Thanh Miêu Nhi ăn nhiều vào.” Bà ấy múc luôn một muỗng lớn cho Tô Thanh Hòa.

Nếu là trước kia thì sẽ chẳng đời nào Tô Thanh Hòa chịu ăn món ăn kiểu này, nhưng bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác.

Trừ Tô Thanh Hòa được hưởng đãi ngộ đặc thù, những người khác được phân phối theo cống hiến lao động, bọn nhỏ ít nhiều gì cũng được chia một miếng thịt.

Đồ ăn được bỏ vào bát, mọi người liền vung đũa ăn ngấu nghiến, cứ như đang ăn bữa tiệc thịnh soạn.

Họ đang ăn ngon lành, Tô Thanh Hòa hỏi: “Tay nghề của em thế nào?”

“Rất ngon, cực kỳ ngon.” Tô Ái Quốc đáp.

Những người khác cũng gật đầu lia lịa: “Rất ngon.”

Có thịt thì sao không ngon cho được?

Đầu Tô Thanh Hòa đứng hình một giây, cuối cùng cũng yên tâm. Quả nhiên hệ thống vẫn có lỗ hổng tìm được. Thời đại này ai dám nói thịt không ngon? Nếu ai được ăn một miếng thịt thì chắc chắn sẽ cất lời cảm thán từ tận đáy lòng… Rất ngon!

Cơm nước xong, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa dọn dẹp bát đũa, Tô Thanh Hòa thì ngồi nghỉ ngơi trước cửa. Cảm giác ngồi hóng gió sau khi uống no đủ đúng là tuyệt vời.

Cô híp mắt, mở hệ thống lên quan sát thì thấy 1.5 ký gạo đã bỏ vào hộp. Số liệu trong khung kỹ năng hiện tại là:

- Mặc: 0

- Ăn: 4

- Ở: 0

- Đi lại: 0

Hiện giờ cô đã nấu năm bữa cơm, trừ một lần không nhận được sự tán thành, thì bốn lần khác đều nhận được sự khẳng định của thành viên mới. Mỗi lần nấu cơm chỉ nhận được sự tán thành của một người. Tính theo số người trong nhà thì chỉ cần cô nấu cơm thêm mấy ngày nữa, về sau sẽ không cần người khác tán thành.

Hơn nữa, mấy lần nấu cơm cô cũng phát hiện người khác có thể hỗ trợ, chỉ cần cô bỏ đồ ăn vào nồi, người cầm muỗng là cô là được.

Nấu cơm thôi mà, quá đơn giản, y hệt nấu mì ăn liền.

Người nhà họ Tô được ăn một bữa thịt nên đến khi đi làm có vẻ khỏe hơn hẳn.

Trên đường đi, nhìn những người khác xanh xao vàng vọt, thắt lưng buộc bụng, hai anh em nhà họ Tô lại tràn đầy cảm khái.

“Đều nhờ có em gái. Thục Hồng, sau này vợ chồng mình phải đối xử tốt với em gái.” Tô Ái Quốc nói. Đối với một người đã chuẩn bị tinh thần nuôi em gái cả đời như anh ấy, được ăn một miếng thịt hưởng sái từ em gái quả thực khiến anh ấy xúc động không thể diễn tả bằng lời.

Lâm Thục Hồng: “…” Cô ấy không tốt với em chồng hồi nào? Cô ấy chỉ không ưa mẹ chồng thiên vị thôi. Đại Nha và Nhị Nha mà cô ấy sinh không được coi là con người, cô ấy rất khó chịu. Cô ấy trừng chồng mình, khi nào người đàn ông ngốc nghếch này mới có thể nghĩ thoáng đây?

Đinh Quế Hoa đi bên cạnh liếm môi. Để không cho người khác phát hiện nhà họ ăn thịt, họ đã lau môi sạch sẽ trước khi ra ngoài, nhưng cô ta vẫn cảm thấy miệng mình thơm ngào ngạt.

Mặc dù cô ta không phục vì em chồng được hưởng thụ đặc quyền ở nhà, nhưng vẫn phải cảm ơn em gái vì bữa thịt này.

“Nếu em cũng gặp được quý nhân như em gái thì tốt biết bao.” Đinh Quế Hoa nói, lòng tràn đầy mong chờ.

Tô Ái Hoa cười nói: “Em thì sao bằng em gái bọn anh được? Em gái bọn anh nhìn đáng yêu biết bao, nhờ vậy nên quý nhân mới coi trọng em ấy. Nếu đổi thành em thì cùng lắm chỉ được đền đáp mấy ký bột ngô rồi đuổi đi ấy chứ.”

Đinh Quế Hoa: “…” Sao cô ta lại bị mù, coi trọng một người đàn ông như vậy nhỉ?

Cô ta tức anh ách, nhanh chóng bỏ đi.

Trên đường đi, Đinh Quế Hoa gặp phải vợ của Tô Đại Pháo cùng thôn. Vợ Đại Pháo nhìn cô ta rồi nói: “Quế Hoa, cô lại cãi nhau với chồng cô vì chuyện em gái nhà cô đấy à? Nói thật nhé, mẹ chồng của cô cưng chiều em gái quá, đúng là khiến người ta khó mà nhìn được. Tôi thấy mà cũng tức thay đây này. Cô xem mẹ chồng tôi thương tôi biết bao, nhà tôi ăn cơm, tôi được ăn đầu tiên, hai cô em chồng đều phải ăn sau. Con gái gả ra ngoài sao có thể sánh bằng con dâu vào cửa?”

Đinh Quế Hoa rất tán thành lời nói của người này. Thái độ của mẹ chồng đối với em chồng thực sự rất khó coi, đừng nói là cả thôn, cho dù là cả đại đội, cả công xã cũng không tìm được nhà thứ hai kiểu này. Nhưng rồi cô ta chép miệng, nghĩ tới bữa thịt trưa nay, cuối cùng vẫn không thể cứng rắn: “Liên quan gì tới cô? Việc nhà tôi cần cô can thiệp chắc? Đó là việc riêng của nhà họ Tô chúng tôi!”

Cô vợ kia bị Đinh Quế Hoa bật lại mấy câu, nhất thời giật giật khóe miệng.

Thôi xong, Đinh Quế Hoa cũng bất thường rồi, cả nhà đều bất thường.

Vợ Đại Pháo nổi giận bỏ đi. Đinh Quế Hoa chờ Tô Ái Hoa đến gần: “Anh biết vợ Đại Pháo nói gì không?”

Tô Ái Hoa bĩu môi: “Cô ta có thể nói gì chứ? Chẳng phải là không muốn thấy nhà người ta sống tốt hay sao? Em đừng nghe cô ta cằn nhằn vớ vẩn.”

“Vợ Đại Pháo ở nhà ăn cơm là người ăn đầu tiên. Ý em không phải là người ăn đầu tiên… Em chỉ cần được ăn nhiều như em gái thôi. Đều là con dâu mà sao khác nhau nhiều dữ vậy?” Đinh Quế Hoa ấm ức. Làm việc nhiều như trâu, ăn thì ít như gà, còn phải chịu đựng mẹ chồng và cô em chồng… Tại sao chồng cô ta không thấy được nỗi khổ của cô ta?

Tô Ái Hoa khó hiểu nhìn cô ta: “Em bị ngốc à? Sao có thể so sánh với nhau được? Nhà người ta là hai đứa con gái và một cô con dâu, còn nhà mình là ba cô con dâu với một đứa con gái. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Đinh Quế Hoa ngẩng đầu nhìn trời, tức đến nỗi đau tim.

Bởi vì viết nhà mình có thịt, có bột mì tinh, dù không được ăn bao nhiêu nhưng vẫn tiếp thêm hy vọng cho mình. Vì vậy lúc làm việc, bốn người nhà họ Tô đều rất ra sức.

Ông đội trưởng Quách Trường Thắng vô cùng hài lòng. Lúc tan làm, ông ấy còn đặc biệt chỉ đích danh và khen ngợi người nhà họ Tô đã biểu hiện tích cực trong quá trình lao động.

Lúc này, hai anh em nhà họ Tô và hai cô con dâu đều đang suy nghĩ hôm nay về nhà còn được ăn thịt hay không.

Nhờ có sự giúp đỡ của thịt nên mấy bữa cơm kế tiếp, Tô Thanh Hòa đều nhận được sự khen ngợi thật lòng của người khác, hơn nữa hệ thống còn không phát hiện lỗ hổng này.

Sau khi nhận được lời khen của thành viên cuối cùng trong gia đình - đứa cháu út hai tuổi, Tô Thanh Hòa vui sướng về phòng xem hệ thống.

Trong không gian trữ vật đã chứa phần thưởng mấy lần, trừ mấy lần đưa bột cao lương vào chum lớn, các loại thức ăn khác là thịt và gạo, bột mì tạm thời không bỏ vào. Miếng thịt được thưởng lần đầu vẫn chưa ăn hết, mỗi ngày bỏ một ít vào nấu trong nồi cũng có thể nếm vị thịt, Tô Thanh Hòa không có ý định cho người trong nhà sống xa xỉ ngay lập tức. Đây là thời buổi mất mùa, sống xa xỉ quá thì không bình thường. Tất nhiên, mỗi ngày cô vẫn không thiếu cháo gạo kê trứng gà… E hèm, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thông qua sự cố gắng của bản thân, cô đã giúp người nhà được ăn thịt mỡ, không cần thắt lưng buộc bụng nữa.

Điều khiến cô vui mừng là khung kỹ năng ăn uống đã đạt đến 10 điểm: “Hệ thống, cậu bảo 10 điểm là điểm tối đa rồi đúng không? Tôi nghĩ trình độ nấu nướng hiện tại của tôi cùng lắm chỉ ngang ngửa với đầu bếp bình thường trong nhà hàng nhỏ thôi. Yêu cầu quân tẩu của các cậu cũng không cao lắm nhỉ.”

“Xin ký chủ hãy chú ý, trước mắt kỹ năng nấu nướng của ký chủ đã đạt đến tiêu chuẩn sơ cấp - cấp A.”

“Còn có cấp bậc cao hơn hả?” Tô Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi.

“Xin ký chủ hãy chú ý, tiêu chuẩn cao nhất là cấp S, đạt đến ngưỡng của đầu bếp hàng đầu vũ trụ, có thể chế biến món ăn phát sáng.”

“…” Đỉnh thế, món ăn mà phát sáng được luôn!

“Vậy thì tôi phải thăng cấp thế nào đây? Không phải là yêu cầu tôi nhận được lời khen của người khác nữa đấy chứ?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, chỉ cần nhận được sự tán thành của toàn thể thành viên trong gia đình, hơn nữa đạt được 10 điểm kỹ năng tối đa, kỹ năng nấu nướng sẽ tự động nâng cấp thành cấp B. Ký chủ sẽ tiến hành quá trình sát hạch nâng cấp lên cấp B. Hệ thống sẽ kiểm nghiệm quá trình sát hạch lên cấp B. Mỗi khi ký chủ vượt qua một lần thì sẽ nhận được 1 điểm kỹ năng, phần thưởng vật chất tăng gấp đôi. Hệ thống sẽ gửi cho ký chủ phương thức sát hạch cụ thể sau khi thăng cấp xong.”

“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy mình lại tiếp tục được đổi mới nhận thức về hệ thống. Rõ ràng hệ thống này đang dụ dỗ người ta cứ lao động mãi, hơn nữa còn phải tăng cường năng lực của bản thân, nhưng đi kèm với việc tăng thêm phần thưởng vật chất thì độ khó cũng sẽ cao hơn.

Mà một khi hệ thống đánh giá… Thì không thể lợi dụng lỗ hổng.

Tô Thanh Hòa biết rõ mình vẫn luôn lợi dụng lỗ hổng. Nếu sống tại thế kỷ 21, ở thời đại mà các món ăn ngon đầy rẫy ngoài đường thì chắc chắn cô không thể nhận được sự tán thành của người khác dễ dàng như bây giờ. Còn tại thập niên 60 thiếu ăn thiếu mặc này, chỉ cần mấy miếng thịt là xong nhiệm vụ. Tất nhiên, gia đình người thường ở thế kỷ 21 sẽ không có đông thành viên như gia đình hiện tại của cô…

Thôi vậy, tốt xấu gì mình cũng đạt đến sơ cấp rồi. Theo lời hệ thống nói thì chỉ cần nhận được lời khen của các thành viên trong gia đình là được gỡ bỏ hạn chế, bây giờ chắc cô được gỡ bỏ hạn chế rồi. Dù sao kỹ năng nấu nướng sơ cấp cũng được nhận phần thưởng, chẳng qua là ít hơn thôi.

Sáng hôm sau, Tô Thanh Hòa liền nấu một bữa cơm cho bản thân để thử xem có nhận được phần thưởng hay không.

Sau khi nấu cháo gạo kê xong, cô liền chờ thăng cấp. Ai ngờ chờ cả buổi mà không thấy động tĩnh gì.

“Hệ thống, sao cậu bảo gỡ bỏ hạn chế cơ mà?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, trước mắt vẫn còn thành viên trong gia đình chưa tán thành kỹ năng nấu nướng của ký chủ.”

“Sao lại thế? Nếu vậy thì 10 điểm kỹ năng của tôi ở đâu ra?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, trước mắt vẫn còn thành viên trong gia đình chưa tán thành kỹ năng nấu nướng của ký chủ.” Hệ thống lặp lại câu này một cách cứng nhắc. ( truyện trên app T Y T )

Tô Thanh Hòa bỗng thấy buồn bực. Cô híp mắt ngẫm nghĩ, chợt nghĩ tới một người.

“… Mình quên béng mất, mình vẫn còn một ông anh trai…”

Tô Thanh Hòa đến thế giới này đã gần 10 ngày mà Tô Ái Đảng vẫn chưa về nhà, bởi vì anh ấy đang làm nhiệm vụ luyện thép ở bên ngoài nên cô chưa gặp anh ba Tô Ái Đảng lần nào. Trong trí nhớ, Tô Ái Đảng là người che chở nguyên chủ nhất… Nếu bắt gặp người khác bắt nạt Tô Thanh Hòa, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa chỉ hù dọa người ta thôi, còn Tô Ái Đảng sẽ xông thẳng lên vung nắm đấm.

Ba người con trai của nhà họ Tô, Tô Ái Quốc trung thực, Tô Ái Hoa khôn khéo, còn Tô Ái Đảng là nóng tính.

Đỉnh, tổ hợp này quá mạnh.

Tô Thanh Hòa nghĩ bụng, đã đến lúc mình đưa cơm hộp tình yêu cho anh trai rồi.

Tô Thanh Hòa chỉ lo nghĩ tới chuyện gỡ bỏ hạn chế, còn Cao Tú Lan thì ngày nào cũng ngó vào chum lớn trong phòng mình. Thi thoảng bên trong lại có thêm mấy ký bột cao lương.

Mặc dù chỉ là lương thực thô, nhưng có lương thực ăn vào bụng thì trong lòng sẽ tự tin hơn. Hơn nữa cô nghĩ bột cao lương cũng rất tốt, chí ít không cần chạy lên thị trấn một chuyến, chỉ cần trộn lẫn trong lương thực nhà mình thì sẽ không ai phát hiện.

“Đại Căn à, đã mười ngày nửa tháng rồi, ông kiếm ít thịt cho nhà mình đi. Đang lúc ngày mùa, cả nhà mình cũng nên ăn ít dầu mỡ.”

Bà ấy mới cầu nguyện thì hai ngày sau, nửa ký thịt đã xuất hiện trong chum lớn.

Buổi sáng, Cao Tú Lan lập tức nói mình muốn lên huyện thăm gia đình kết nghĩa, tiện thể xem thử có thể xin ít lương thực hay không.

“Mẹ, con cũng đi với mẹ. Nếu con không đi thì con sợ người ta sẽ gây khó dễ cho mẹ.” Tô Thanh Hòa nói.

Cao Tú Lan nói: “Cũng đúng, làm khó cho con rồi, đường sá xa xôi như vậy cơ mà.” Nói đoạn, bà ấy lại chỉ vào hai đứa con trai và mấy đứa con dâu, cháu trai cháu gái trong nhà: “Vì bọn ranh con chúng mày mà Thanh Miêu Nhi lại phải chịu vất vả nữa rồi đấy!”

Những người khác đều cúi đầu.

Chờ người trong nhà đều bắt đầu làm việc, Cao Tú Lan bèn đeo gùi chuẩn bị lên đường. Tô Thanh Hòa đề nghị: “Mẹ, con định tiện đường mang đồ ăn cho anh ba luôn. Đã mười ngày rồi anh ấy không về nhà, chưa được ăn một miếng thịt nào ở nhà mình. Anh ấy luyện thép chắc cũng vất vả lắm.”

Cao Tú Lan thở dài: “Chứ còn gì nữa, toàn bọn làm xằng làm bậy. Lương thực còn chưa đủ ăn, đống sắt thép kia có ăn được không? Đã luyện mấy năm rồi, nhà mình chẳng còn cái nồi nào mà chưa thấy nó luyện được thành quả gì.”

Dứt lời, bà ấy lại nói tiếp: “Để khi khác mẹ nói với cha con một tiếng, xem thử ông ấy có thể đưa nồi lên đây không.”

“…”

Đại Nha dẫn các em dõi theo bóng lưng Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa rời đi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play