“Hà hà, hà hà, hà hà hà hà hà hà…”
Ban đầu, Đàm Văn Bân chỉ cười khẽ một tiếng, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại không kìm được, càng cười càng lớn. Nụ cười của hắn lan sang cả Nhuận Sinh và Tiết Lượng Lượng, khiến hai người cũng bật cười theo. Chỉ có Lý Truy Viễn là không cố tình hòa vào bầu không khí ấy, nhưng khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
Trải qua biết bao nguy hiểm, chạm mặt những điều thần bí, trải qua những lần giày vò thừa sống thiếu chết, cuối cùng cũng có thể quay về bình an.
Con người vốn có thiên tính “quên đau khi sẹo đã lành”. Dù đã từng chịu đựng những chuyện gian khổ đến đâu, chỉ cần vượt qua, đại não sẽ tự động làm nhạt đi cảm giác tiêu cực, thậm chí trong khoảnh khắc hồi tưởng lại, có thể còn nếm được chút dư vị ngọt ngào, giống như trẻ con trên đường tan học tiện tay ngắt nhụy hoa ven đường mà nếm thử vậy.
Lúc này, Đàm Văn Bân cũng đang tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm, toàn thân như được giải thoát. Mạo hiểm, thực sự có thể khiến người ta nghiện.
Nhưng tiếng cười vừa dứt, mặt đất xung quanh đột nhiên rung chuyển. Đàm Văn Bân giật mình: “Cười đến mức gây ra cộng hưởng rồi à?”
Tất nhiên không phải vì tiếng cười, nhưng mặt đất quả thực đang rung chuyển. Tảng đá trên vách bắt đầu lăn xuống, bốn người vội vã đứng dậy, di chuyển đến khu vực bằng phẳng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT