Lưu Đình mỉm cười bước vào đình, nàng vẫn mặc bộ quần áo rộng rãi, mộc mạc giống hệt khi còn ở nhà Lý Tam Giang, thuận tiện cho công việc. Nếu không biết, người ta còn tưởng nàng là đầu bếp nữ từ bếp sau của hội quán đi lạc ra ngoài.
“Ta nghe nói, Tiểu Viễn tới rồi?”
Liễu Ngọc Mai hơi ngẩng đầu về phía góc tây nam, Lưu Đình thuận mắt nhìn theo. Trên chiếc ghế đá, một nam hài và một nữ hài ngồi sát bên nhau. Vị trí đó, bên trái là ao sen, bên phải có thể nhìn bao quát Sơn Thành, quả là nơi ngắm cảnh lý tưởng.
Nam hài đang kể chuyện một cách rất nhập tâm.
Nữ hài nghiêng người, hai tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh, chăm chú nhìn hắn lắng nghe.
Mỗi khi nam hài cười, nữ hài cũng khẽ nhếch miệng theo. Khi nam hài kể đến đoạn cao trào, hai tay vô thức giang rộng, nữ hài cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu phối hợp.
Trước đây, trong mắt Lưu Đình, nam hài ấy tuy bề ngoài đáng yêu, hoạt bát nhưng nội tâm lại chín chắn hơn so với tuổi tác. Hắn có thể vui đùa cùng bạn đồng lứa, nhưng người tinh ý vẫn dễ dàng nhận ra một khoảng cách vô hình, một dáng vẻ khoan dung từ trên nhìn xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT