Giọng của con trăn rất không kiên nhẫn, nhắc nhở: “Đừng nói mấy thứ vô dụng, vào vấn đề chính đi, nói xem bọn họ đã làm gì với chúng ta, đã làm gì với ngươi!”
Diệp Sơ sửng sốt — lại là loài người sao?
Cổ thụ trầm giọng nói: “Bởi vì hầu hết các thảm họa trên hành tinh này đều do loài người gây ra, bao gồm cả tận thế cũng vậy, mỗi lần thảm họa xảy ra, đều có một lượng lớn sinh vật không thể trốn thoát, chỉ có thể chờ chết... Vì vậy, mọi người đều rất thù ghét các người.”
Nói đến đây, Hứa Chung thở dài một tiếng. Hiện tượng này chính là cốt lõi trong lý thuyết thế giới tận thế của anh, chỉ là anh không ngờ các sinh vật khác đã nảy sinh lòng hận thù trực quan đến vậy.
“Còn ngươi thì sao?” Con trăn thúc giục.
“Ta ở Ích Thành gần một ngàn năm nhưng trước đó đã tồn tại được vài ngàn năm rồi... Bị con người đốt cháy, cưa đứt… Bị phá hủy hoàn toàn bằng đủ mọi cách gần một trăm lần, nếu ta không có dị năng và trí tuệ thì chắc đã sớm không còn tồn tại rồi.”
Diệp Sơ cẩn thận hỏi: “Vì vậy, mọi người mới đồn rằng ông là thần, kiểu gì cũng không chết?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT