Chuyển ngữ: Ndmot99
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu nàng bỗng toát lên sự đe dọa.
Hoàng hậu giật mình, vừa định phản bác, Vệ Tương đã lạnh lùng đứng dậy, nắm tay Quỳnh Phương, từng bước đi về phía hoàng hậu: “Bệ hạ là minh quân, tất sẽ biết phẩm hạnh quý hơn dung mạo. Bệ hạ là minh quân, chắc chắn sẽ không vì mê luyến nữ sắc mà trễ nải việc triều chính. Nếu nương nương thật sự nghĩ bệ hạ là minh quân thì nên hiểu rằng ngài ấy dù thích sắc đẹp cũng biết phân biệt nặng nhẹ, việc nào quan trọng việc nào không.”
Khi còn cách hoàng hậu hai bước, Vệ Tương dừng lại, mỉm cười, lời nói không thiếu phần giễu cợt: "Nếu nương nương cứ khăng khăng hỏi thần thiếp nghĩ gì về việc này, thì điều khiến thần thiếp lo lắng nhất bây giờ chính là bệ hạ chỉ có ba hoàng tử, hai công chúa, con cháu tuy không nói là ít nhưng cũng chẳng nhiều. Ai có thể được bệ hạ chú ý đến thì càng tốt, nếu có thể sinh thêm con nối dõi cho hoàng gia thì lại càng tuyệt hơn. Tính ra..." Nàng nhìn hoàng hậu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không hề có chút sự kính trọng, “Trong chuyện trách nhiệm của hậu cung, nương nương và thần thiếp có vẻ suy nghĩ không giống nhau cho lắm.”
Đây có thể là lời lẽ ngông cuồng và ngang ngược nhất trong mười chín năm cuộc đời của nàng.
Dù trước khi phong hậu, nàng từng dồn ép Thanh thục phi, nhưng đó chỉ là gián tiếp, còn như lúc này, mặt đối mặt, đối diện trực tiếp thì chưa từng có.
Thật ra nàng vốn không có ý định này. Trước khi đến Trường Thu Cung hôm nay, nàng cũng không định như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT