Chuyển ngữ: Ndmot99
Truân thái phi cầm chung trà nhấp một ngụm, lạnh lùng cụp mắt, không nói gì.
Mẫn bảo lâm không còn giữ được vẻ thản nhiên ngày thường, nàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu: “Bây giờ tuy bệ hạ trọng dụng Trương gia nhưng vẫn chưa hạ chỉ lập nàng ta làm hoàng hậu, ngay cả quyền quản lý lục cung vẫn còn thuộc về Văn phi và Ngưng tiệp dư. Thế mà khi đến thăm thái phi, nàng ta lại tỏ ra kiêu ngạo, khi thì nói vì chuyện của nữ hoàng La Sát mà lục thượng cục vất vả, nên tiết Thanh Minh phải ban thưởng nhiều hơn; khi thì lại nói các phi tần mới vào cung năm ngoái không được sủng ái, vì giang sơn xã tắc nên chọn thêm các tiểu thư thông minh lanh lợi từ các thế gia tiến cung, thái độ như thể ngôi vị hoàng hậu đã nằm gọn trong tay nàng ta vậy!”
Vệ Tương giật mình. Tuy nàng biết thái độ "không màng sự đời" của Thanh thục phi là giả vờ, nhưng không ngờ nàng ta lại lộ liễu đến mức này.
Có điều Thanh thục phi đã ở trong cung nhiều năm, lẽ nào lại dễ kiêu căng tự mãn, thậm chí đến mức dám phô trương trước mặt Truân thái phi?
Lẽ nào trước kia nàng ta ngồi vững ở vị trí cao là nhờ Duyệt tần bày mưu tính kế giúp, giờ Duyệt tần không còn, ngay cả chút đầu óc này nàng ta cũng đánh mất rồi?
Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Vệ Tương vẫn tươi cười dịu dàng: “Thần thiếp tuy được sắc phong muộn, nhưng cũng có nghe nói Thanh thục phi và bệ hạ là thanh mai trúc mã, năm xưa không thể trở thành chính thê của bệ hạ thời ở đông cung là vì tạo hóa trêu người. Nay bệ hạ có ý lập nàng ta làm hậu, với nàng ta là niềm vui tái đắc, kiêu ngạo cũng là chuyện thường tình, thái phi không cần để bụng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT