Thời tiết ở Vân Thành luôn thay đổi, lúc nắng lúc mưa.

Sáng sớm mới mưa xong, không khí trong khu dân cư thoáng đãng hơn hẳn, mùi công nghiệp khó chịu cũng theo mưa mà nhạt đi phần nào.

Bạc Tuế mặc áo hoodie vào, quay đầu nhìn cảnh sắc xanh tươi đẹp trong khu dân cư qua cửa sổ, quyết định nhân lúc này xuông đi dạo một chút.

Cậu là người nổi tiếng trên mạng, thường ngày ở nhà ngoài trò chuyện với cư dân mạng thì gần như không làm gì cả.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Tuế ra ngoài trong vài ngày gần đây.

Không phải cậu thích ru rú trong nhà, mà thực sự thế giới này quá nguy hiểm, dưới vẻ ngoài hòa bình bình thường là những đợt song ngầm cuồn cuộn.

Ở đây không chỉ có những sự kiện linh dị thần quái, mà còn cá cả Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt chuyên xử lý những truyện này, chỉ là người bình thường không biết mà thôi.

Bạc Tuế biết được điều này bởi vì cậu là người xuyên không.

Nửa năm trước, cậu đang yên lành ở nhà chơi game, kết quả ngủ một giấc dậy đã đến đây. Lúc đầu, cậu còn bối rối một thời gian, mãi cho đến khi gặp hàng xóm tầng trên, mới dần hiểu rõ tình hình.

Cậu không phải người xuyên không bình thường, mà là xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ linh dị tùng đọc qua rất lâu trước đây.

Nhân vật thụ chính là Thiên sư Dịch Hoài Cữu sông ở tầng trên của cậu, còn nhân vật chính công Tông Sóc là đại lão của Cục Quản ký Sự kiện Đặc Biệt, người vừa mới chuyển đến gần đây.

Khoảng thời gian đọc cuốn tiểu thuyết này đã lâu. Lúc đó, Bạc Tuế chỉ nhìn thoáng qua vài trang, nội dung bên trong không nhớ được bao nhiêu. Hiện tại chỉ nhớ ra được vài cái tên, ngoài việc nhận biết nhân vật chính công thụ thì chẳng có lợi ích gì.

Bạc Tuế mím môi, nghĩ đên đây đều không nhịn được mà hối hận.

Tiếng “ting” của thang máy vang lên cắt đứt dong suy nghĩ của Bạc Tuế.

Thang máy dừng lai ở tầng 23, cửa mở ra, hai người thợ đang bê cái thùng lớn vừa đi vừa nói chuyện bước vào.

Nhìn thấy trong thang máy có người, họ hơi khựng lại, chào một tiếng.

Khu dân cư cao cấp này tỷ lệ cư trú không cao, mặc dù môi trường và cơ sở vật chất rất tốt, nhưng cách xa trung tâm thành phố, không ít người mua chỉ để nghỉ dưỡng.

Hai người thợ chuyển nhà đã bận rộn trên nhà suốt mấy ngày nay, rất hiếm khi gặp người trong thang máy, đây là lần đầu tiên gặp người đi xuống.

Thanh niên đứng ở góc, chiếc mũ trên áo hoodie kéo xuống, hoàn toàn che khuất đôi mắt, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng như tuyết, nổi bật hơn dưới nên áo hoodie xanh.

Khiến người ra không thể không nhìn thêm vài lần.

Lúc hai người đi ra, Bạc Tuế đã nhìn ra ngoài hành lang, suy nghĩ một lúc ròi hỏi:

“Người ở tầng 23 sắp, chuyển vào à?”

Hai người thợ chuyển nhà nghe có người hỏi liền nhiệt tình quay đầu lại.

“Ồ, cậu quen chủ nhà tầng 23 à?”

Ông hỏi xong cũng không chờ Bạc Tuế trả lời, nói tiếp: “Đồ đạc bên trong đã dọn dẹp gần xong rồi, chắc hai ngày tới sẽ chuyển vào thôi.”

Bạc Tuế gật đầu, nghĩ đến việc đại lão Tông Sóc của Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt chuyển vào sẽ làm khu dân cư an toàn thêm một chút, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người thợ thấy cậu không hỏi thêm cũng không chú ý đến cậu nữa.

Thang máy từ tầng hai mươi mấy đi xuống cũng phải mất một phút, hai người không dám hút thuốc, đành quay sang nói về vụ mất tích đang lan truyền gần đây.

Vân Thành trước nay trật tự tốt, đây là lần đầu tiên xảy ra nhiều vụ mất tích như vậy. Từ đầu tháng đến giờ đã có tám người mất tích.

Không chỉ chính quyền địa phương đưa tin, mà các phương tiện truyền thông tự do cũng bắt đầu quan tâm, làm mọi người hoang mang.

“Nói đi nói lại, lần này mất tích cả nam lẫn nữ, đoán chừng là bọn tội phạm theo nhóm, không biết ai gan như vậy.”

“Thôi đi, chuyển đồ xong thì mau về nhà, buổi tối tốt nhất đừng đi lung tung ngoài đường.”

Người thợ chuyển nhà xách cái thùng lên, lắc đầu nói, thanh máy mở ra.

Họ quay lại chào Bạc Tuế một tiếng rồi vội vã rời đi.

Nghe hai người nhắc đến vụ mất tích, Bạc Tuế hơi nhíu mày, trong lòng chú ý thêm một chút, nghĩ tý nữa về lên mạng tìm hiểu.

Nhưng vì nhân vật thụ chính Dịch Hoài Cữu sông ở đây, Bạc Tuế cũng không quá lo lắng.

Nhìn bóng dáng hai người khuất dần, cậu mua thức ăn cho mèo ở cửa hàng rồi đặt ngoài đình.

Bạc Tuế đã cho mèo hoang trong khu ăn được nửa năm rồi.

Cậu chỉ mỗi ngày đặt thức ăn cho mèo, nhưng chưa bao giờ vuốt ve chúng. Người trong khu thấy cậu cho mèo ăn đều cảm thấy kì lạ.

Bạc Tuế cũng không hiểu vì sao. Trước khi xuyên không, cậu rất thích mèo, thậm chí từng nuôi một con.

Sau khi xuyên qua, mặc dù vẫn thích mèo, nhưng khi thấy mèo dễ thương đến cọ cọ làm nũng, Bạc Tuế luôn có một cảm giác kì quái khó tả, khiến cậu cau mày, cứng đờ không dám động đến chúng.

Nghe tiếng sột soạt trong bụi cỏ, nét mặt Bạc Tuế dịu đi chút ít.

Cậu thưởng cho mình một ly cà phê, còn mua một hộp bánh donut để trước cửa phòng thiên sư ẩn đảm bào an toàn cho cả khu – Dịch Hoài Cữu.

Rồi quay về bắt đầu đúng giờ livestream.

8 giờ mỗi tối là thời gian làm việc của cậu.

Bạc Tuế vừa mở livestream, trong phòng đã tràn đầy người xem.

“Streamer mỗi ngày đúng giờ thật.”

“Không tới 8 giờ không mở, tôi nghi ngờ streamer mỗi ngày mở livestream như đi làm.”

Bạc Tuế: ……

Chẳng lẽ bản tính lười biếng của cậu đã thể hiện qua màn hình rồi sao?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Bạc Tuế tỏ ra không có gì, chỉ khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Vừa rồi xuống dưới mua cà phê, mới về.”

Video mở lên lắc lư một chút.

Giọng nói trầm thấp của thanh niên truyền qua micro, khiến khu bình luận náo nhiệt, một loạt bình luận xuất hiện.

“Giọng streamer hay quá.”

“Là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp sao?”

Fan mới vào lần đầu tiên nghe giọng Bạc Tuế, lập tức bị giọng nói thanh thoát mê hồn làm rung động, kinh ngạc như gặp được thần tiên.

Bạc Tuế biết, mỗi lần cậu nói chuyện đều sẽ như thế này.

Vốn dĩ giọng cậu đã hay, trước khi xuyên không thường được khen là giọng ngọt như mật, sau khi xuyên không không biết sao lại càng thêm ấn tượng.

Nhưng có lẽ vì là chủ nhân của giọng nói này, nên Bạc Tuế miễn dịch khá mạnh.

Cậu khẽ cười, kéo camera trên máy tính xuống một chút, chỉ để lộ chiếc cằm thon trắng trong chiếc áo hoodie xanh đậm, đường viền môi mềm mại khẽ nhếch, trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Không phải diễn viên lồng tiếng.”

“Được rồi, chào mừng các fan mới.”

“Nếu tiện thì hãy nhấn theo dõi nhé.”

……

Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, Bạc Tuế trò chuyện lẻ tẻ với các fan trong phòng livestream. Giọng nói thanh thoát làm mọi người không nỡ rời đi.

Nhưng từ khi bắt đầu livestream, Bạc Tuế luôn chỉ làm hai tiếng mỗi ngày, hơn nữa chỉ nói chuyện chứ không lộ mặt, dù mọi người có không nỡ cũng đành chịu.

Trước đây còn có một đại gia đứng đầu bảng vì tò mò gương mặt streamer, định bỏ tiền điều tra. Sau khi bị Bạc Tuế phát hiện, cậu lập tức đuổi người đó khỏi phòng livestream.

Từ đó mọi người đành ngoan ngoãn chờ streamer lên sóng mỗi ngày.

Dòng bình luận đầy tiếc nuối, nhưng Bạc Tuế vẫn rất bình tĩnh, cậu khẽ ngáp, nhìn dòng bình luận của fan, giọng điệu ôn hòa.

“Buổi livestream hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại ngày mai.”

“Hu hu hu, streamer tạm biệt.” Ngay khi Bạc Tuế vừa dứt lời, bình luận lại xuất hiện thêm.

“Đúng rồi, streamer đêm nay đừng ra ngoài, khi ngủ nhớ khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào. Vụ mất tích gần đây khiến mọi người hoảng sợ, nghe nói lại mất tích thêm hai người nữa, streamer sống một mình phải cẩn thận nhé.”

Bạc Tuế nhìn thấy bình luận này liền nghĩ đến câu chuyện hai người thợ chuyển nhà nói trong thang máy hôm nay. Không ngờ lại có thêm nạn nhân, cậu gật đầu an ủi fan.

“Không sao, tôi buổi tối không ra ngoài.”

Bạc Tuế vẫn luôn để tâm đến vụ mất tích, sau khi kết thúc buổi livestream, cậu cũng không còn hứng làm gì nữa, tắm xong liền khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào rồi chuẩn bị đi ngủ.

Bạc Tuế trở về phòng, bật đèn bàn, nhưng không nhận ra rằng trên cửa sổ phòng khách không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một bóng máu nhỏ.

Bóng máu đó dán lên cửa sổ, máu chảy rỉ rả, càng kinh hoàng hơn là, nơi này là tầng 24.

Sau khi Bạc Tuế ngủ, chiếc đèn bàn màu ấm hơi chập chờn. Khối máu xuất hiện trên bệ cửa sổ, tay chân bám chắc, nằm im lặng, nhìn dáng vẻ như đang dõi vào bên trong.

Máu liên tục rỉ từ khối máu, từng giọt nhỏ xuống, dây thường xuân dưới tầng bị nhuộm thành màu đỏ.

Cửa sổ kính dưới ánh trăng trở nên đáng sợ, cách một lớp trong suốt, chỉ nghe thấy tiếng “bịch bịch bịch” như viên bi nhỏ của trẻ con đang vọng lại trong phòng.

Trên tầng cao hơn tầng 24 nơi Bạc Tuế đang ở, một thanh niên có khuôn mặt thanh tú đột nhiên mở mắt, nhìn xuống tầng dưới.

Ngón tay thanh niên khẽ động, như đang trấn áp thứ gì đó, một lúc sau khối máu cuối cùng cũng dừng lại.

Cách một tấm kính, Bạc Tuế ngủ rất ngon, hoàn toàn không nhận ra điều gì kỳ lạ trong nhà. Lông mi khẽ rung, trở mình rồi tiếp tục ngủ.

Khối máu ngoài cửa sổ cứ thế va vào kính, như đang đối đầu với người trên tầng, vẫn chưa vào trong.

Không biết đã qua bao lâu, trời đã sáng, vị thiên sư trẻ tuổi ở tầng 25 đứng dậy.

Thứ ngoài cửa sổ dường như cảm nhận được gì đó, dưới ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn lê trong phòng ngủ, khối máu kia quay đầu nhìn vào trong phòng rồi từ từ biến mất.

Bạc Tuế ngủ say nên không biết chuyện gì.

Mãi đến bảy giờ sáng, một tiếng hét chói tai vang lên, đánh thức cư dân tầng dưới.

“Máu!”

“Sao lại có nhiều máu thế này?”

Cây thường xuân leo đều nhuốm màu đỏ của máu, cư dân tầng trên mở cửa sổ thông gió vừa mở mắt liền thấy toàn là màu đỏ, mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Tiếng xe cấp cứu vang lên, khu vực xung quanh bị giăng dây cảnh giới, một chiếc Land Rover màu đen đỗ bên lề đường.

Tông Sóc đỗ xe xong, liếc nhìn nơi xảy ra sự việc lần này, khẽ nhíu mày, không ngờ lần cuối cùng quỷ anh xuất hiện lại là ở nơi ở mới mà Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt đã sắp xếp cho anh.

Trùng hợp?

Đôi môi mỏng của Tông Sóc mím chặt.

Tối qua anh không ở trong Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt, nhưng thiên sư nhà họ Dịch ở tầng trên chắc hẳn có ở đây.

Trong đầu thoáng hiện suy nghĩ.

Khi Hầu Tử, thuộc hạ của anh, đang đỗ xe, Tông Sóc từ chối điếu thuốc được đưa tới, ngẩng đầu nhìn xa về phía khu dân cư, tiện tay lấy sổ ghi chép.

“Ai là người cuối cùng nhìn thấy hai người thợ chuyển nhà mất tích hôm qua?”

Khu dân cư này là do Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt phát cho anh trước đó, việc chuyển nhà cũng là do người của cục thuê người tới làm, Tông Sóc hoàn toàn không đụng tay vào. Mãi đến khi xem danh sách, anh mới biết hai người mất tích hôm qua chính là hai người thợ chuyển nhà cho anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông dưới ánh sáng mờ ảo trông không rõ.

Đội trưởng Hầu Tử của Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt đỗ xe xong, nói: “Theo điều tra, người cuối cùng gặp hai người thợ chuyển nhà là cư dân ở tầng 24.”

“Ba người gặp nhau trong thang máy.”

“Thang máy?”

Tông Sóc nhướng mày.

“Cư dân tầng 24 là nam hay nữ?”

“Nam.”

Hầu Tử và Vạn Kim bên cạnh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trong Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt, quỷ anh dù chỉ là quỷ cấp D+, khả năng không mạnh lắm nhưng vì tính tàn ác và khát máu, nó vẫn khiến người ta đau đầu.

Quỷ aanh giết người không phân biệt nam nữ, nhưng vì khi còn sống bị cha ruột giết hại, nó thích giết đàn ông trưởng thành hơn, hầu như người đàn ông nào gặp nó cũng không giữ được mạng sống.

Hai người thợ chuyển nhà đó cũng chết như vậy.

Thi thể của họ được tìm thấy trong hồ nước của khu dân cư.

Bụng bị mổ ra từ giữa, trống rỗng, hoàn toàn khớp với dấu vết của quỷ anh xuất hiện trước đây.

Hầu Tử cũng nghĩ đến điều này, theo thời gian tử vong của nạn nhân, có lẽ là sau khi xuống tầng không lâu. Bây giờ chỉ không biết… quỷ anh theo hai người thợ từ trên tầng xuống, hay sau khi rời khỏi thang máy.

Nếu theo từ trên tầng…

Vậy cư dân tầng 24 còn sống sao?

Mấy người nhìn nhau, Tông Sóc đeo găng tay.

“Ở đây nhìn cũng không ra gì, lên xem thử.” Thấy cục trưởng lên tiếng, hai người không dám nói nhiều, liền cùng anh xuyên qua đám đông đi lên tầng.

Ác quỷ giết người không tiện tuyên truyền, thi thể của hai người thợ chuyển nhà đã được mang đi trước khi được phát hiện sáng nay. Hiện tại trong khu dân cư ngoài cây thường xuân nhuốm máu ra không còn gì khác, ngay cả xe cấp cứu cũng đến để chở đi cư dân đã ngất xỉu khi thấy máu.

Ba người Tông Sóc bước vào tòa số 9, ấn nút thang máy đợi, không ngờ vừa mở cửa tầng một đã thấy có người đi xuống, hơn nữa còn là người đến tìm họ.

“Dịch Hoài Cữu?”

Tông Sóc cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn người mà trụ sở cục vừa gọi điện thông báo cho anh, khuôn mặt không chút ngạc nhiên.

Anh đã sớm biết người thừa kế của gia tộc thiên sư nhà họ Dịch ở đây, vụ án quỷ anh lần này trụ sở cục cử Dịch Hoài Cữu đến hỗ trợ anh.

Hai người đối mặt, Dịch Hoài Cữu liếc nhìn găng tay của Tông Sóc, có chút hiểu ra: “Tông cục trưởng muốn lên tầng?”

Tông Sóc gật đầu.

“Đi xem tầng 24, nghe nói nhân chứng cuối cùng ở tầng 24.”

Tầng 24 ngay dưới tầng Dịch Hoài Cữu đang ở.

Dĩ nhiên Dịch Hoài Cữu biết điều đó.

Nhớ đến chiếc bánh donut thấy khi về tối qua, anh hơi rũ mắt, khi ngẩng đầu lên đã che giấu đi biểu cảm.

Thấy Tông Sóc muốn lên, anh nói: “Tầng 24 không có vấn đề.”

“Tối qua tôi có ở đây, quỷ anh quả thực đến tìm Bạc Tuế, nhưng không vào trong.”

Bạc Tuế.

Tông Sóc nhanh chóng xác định cư dân tầng 24 tên là Bạc Tuế.

Anh hơi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Dịch Hoài Cữu.

Với biểu hiện của nhà họ Dịch trong giới thiên sư nhiều năm, cũng không đến mức nói dối trong chuyện này. Dịch Hoài Cữu ở tầng 25, tối qua quỷ anh đến giết người có lẽ thực sự bị ngăn lại.

Nhưng… Tông Sóc luôn cảm thấy lời nói của Dịch Hoài Cữu vừa rồi có chút kỳ lạ.

Anh mân mê đầu ngón tay, đột nhiên có chút nghi ngờ.

Người này là… không muốn để mình lên?

“Tối qua Dịch thiên sư gặp quỷ anh sao?”

Tông Sóc nhìn Dịch Hoài Cữu một lúc, thể hiện thái độ nhượng bộ, bỏ qua tầng 24.

Dịch Hoài Cữu không biết suy nghĩ của mình đã bị Tông Sóc nhìn thấu, chân mày giãn ra đôi chút.

Anh quả thật không muốn mấy người này lên tầng.

Những người ở Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt Vân Thành tiếp xúc với dị vật quanh năm, trên người đầy sát khí.

Sát khí này đối với người bình thường không có vấn đề gì, nhưng đối với thanh niên yếu ớt ở tầng 24… lại cực kỳ không thân thiện.

Có lẽ do đối với chàng thanh niên như ánh trăng sáng ngời đó có chút thiện cảm, biết sự thật, Dịch Hoài Cữu không muốn Tông Sóc và bọn họ kéo người vô tội vào chuyện này.

Nhìn thấy phản ứng của Dịch Hoài Cữu, Tông Sóc đã hiểu ra đôi chút.

Ánh mắt anh lóe lên, tạm thời không đi vào tòa số 9, chỉ dựa vào bên ngoài châm một điếu thuốc.

Tuy nhiên, trong khi cục trưởng nhượng bộ, Hầu Tử và Vạn Kim luôn im lặng lại dường như hiểu ra điều gì, liếc nhìn nhau, lấy cớ dời xe rồi lặng lẽ rời đi.

Dịch Hoài Cữu bị Tông Sóc cản lại, không nhìn thấy phía sau, đương nhiên không biết Tông Sóc chỉ đang kéo dài thời gian.

Vì tin tức bị phong tỏa nên cư dân trong khu dân cư không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau một lúc ồn ào, xe cứu thương rời đi, mọi thứ lại dần trở về yên tĩnh.

Bạc Tuế sáng sớm bị tiếng hét đó đánh thức, khi Dịch Hoài Cữu xuống gõ cửa nói không sao, nghĩ rằng mọi chuyện đã có đại lão, cậu mới hơi yên tâm chút.

Cậu vừa mới rửa mặt xong, nướng hai lát bánh mì, ai ngờ không lâu sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bạc Tuế ở đây không có bạn bè gì, thường ngày chỉ qua lại với Dịch Hoài Cữu. Tuy nhiên, Dịch Hoài Cữu có tính cách điềm đạm, chín chắn, tuyệt đối không gõ cửa ồn ào như thế này.

Bạc Tuế khẽ nhíu mày, không định mở cửa.

Bên ngoài, Hầu Tử và Vạn Kim gõ cửa một lúc lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi nghi ngờ bên trong có người hay không.

Chẳng lẽ là ra ngoài rồi?

Hầu Tử khẽ tặc lưỡi, không nhịn được lớn giọng hơn.

“Xin chào, cảnh sát có việc cần hỏi.”

Cảnh sát?

Động tác nướng bánh mì của Bạc Tuế hơi khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Khi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, do dự một chút, cậu mới bước tới nhìn ra ngoài.

Qua lỗ nhỏ của mắt mèo, mơ hồ thấy được hai người trẻ tuổi có khí chất dứt khoát, lúc này đang nghiêm mặt nhìn về phía này.

Tuy nhiên, thứ khiến Bạc Tuế chú ý lại là giấy chứng nhận của Cục Quản lý Vân Thành.

Nếu cậu không nhớ nhầm, Cục Quản lý Vân Thành này chính là tên gọi khác của Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt dùng để che giấu thân phận, phải không?

……

Trên lầu hơn mười phút không có động tĩnh gì, Tông Sóc đang trò chuyện với Dịch Hoài Cữu, khớp ngón tay khẽ uốn cong, phủi tàn thuốc. Đúng lúc này, điện thoại rung lên hai cái.

Tông Sóc bấm ngón tay, thấy điện thoại của Dịch Hoài Cữu cũng sáng lên, anh nói một tiếng xin lỗi rồi quay đi nghe, vẻ mặt bình thản cũng nghe điện thoại.

“Cục trưởng, bên trong tầng 24 hình như không có ai, ngài nói Dịch thiên sư có phải đã sớm…”

Gõ cửa một lúc lâu vẫn im lặng như quỷ, Hầu Tử cầm điện thoại, đang chuẩn bị báo cáo không có người, đột nhiên lại nghe thấy khóa cửa xoay hai lần. Hai người quay đầu lại, liền thấy cánh cửa vừa nãy dù gõ thế nào cũng không mở, “cạch” một tiếng liền mở ra, ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật khẽ uốn cong nắm lấy tay nắm cửa, một thanh niên thò đầu ra.

“Xin chào.”

Hầu Tử nói được một nửa liền nghẹn lại.

Người bên trong mặc áo hoodie màu xanh đậm đứng trước cửa, để lộ cần cổ trắng như tuyết thon dài.

Thấy anh ta cầm điện thoại, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng nhìn anh ta.

Trực diện với vẻ đẹp của Bạc Tuế, Hầu Tử trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.

Tông Sóc luôn đứng chờ bên ngoài nghe thấy bên kia “cạch” một tiếng sau đột nhiên yên tĩnh, không khỏi nhíu mày.

“Sao không mở cửa? Có chuyện gì?”

Tông Sóc quay đầu nhìn Dịch Hoài Cữu, tưởng trên đó xảy ra chuyện, định lên thẳng.

Chỉ nghe thấy sau một hồi im lặng, Hầu Tử đột nhiên biểu cảm kỳ quặc, thông suốt nói: “Cục trưởng, cuối cùng tôi cũng biết tại sao Dịch thiên sư không muốn chúng ta lên rồi.”

Tông Sóc day trán, dừng bước, giọng điệu không kiên nhẫn.

“Ý gì?”

Hầu Tử xấu xa nói:

“Dịch thiên sư đây là kim ốc tàng kiều!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play