Đàm Mỹ Hoa kích động đứng dậy, ánh mắt tham lam, nhìn không chớp mắt. Oa, chị của minh nói quả không sai, người đàn ông này thật sự không giống người gần năm mươi tuổi chút nào, không có vẻ cục mịch của đàn ông thô lỗ, dáng người cũng không béo như đàn ông trung niên. Áo sơ mi xanh nhạt cộng quần dài đen, trông vừa nhanh nhẹn lại vừa ôn hòa, nhìn trẻ hơn cả người chồng ba mươi mốt tuổi đã chết sớm của cô ta. Quan trọng nhất là cái khí chất nho nhã thư sinh trên người ông, quả thực quá mê người.
Tạ Quân ôm quà đi vào đại sảnh: "Ba ơi, nhanh lên đi nào."
Tạ Khánh Bình "Ai" một tiếng, dựng xe đạp xong vội vàng đi theo, hai cha con nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Đàm Mỹ Hoa ngơ ngác ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng bát mì đến trước mặt cô ta, theo lệ nhắc nhở: "Mì của quý khách đây, xin mời dùng."
Không hổ là chị ruột của mình, quả nhiên không tệ với mình. Nghĩ đến mức lương gần hai trăm tệ mỗi tháng của Tạ Khánh Bình và đủ loại phúc lợi sau khi gả vào mỏ dầu, Đàm Mỹ Hoa mừng rỡ khôn xiết, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng cảnh cô bé tóc tết hai bím gọi mình là mẹ, đứa bé tên Triệu Mẫn Trinh được viết trên băng rôn gọi mình là bà ngoại rồi. Cô ta nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn nhé!"
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng cảm ơn này thì sợ hãi như gặp ma, nhanh chóng bỏ đi.
Có hy vọng vào tương lai, Đàm Mỹ Hoa ăn mì cũng có khí thế hơn. Nhai vài miếng, cô ta phát hiện mì này cũng khá ngon, dai và đậm đà, ăn càng nhanh hơn. Ăn xong, cô ta lau sạch miệng, lại lấy chiếc gương nhỏ ra soi, dùng tay xoa mạnh cho môi đỏ hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play