Hoàng hôn từ từ lặn xuống, ánh sáng rực rỡ cuối ngày nhuộm đỏ bầu trời, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp, khiến người ta say mê.
Ánh sáng vàng đỏ chiếu lên bên mặt của anh, giống như một ngọn lửa đang cháy, làm cho anh càng thêm đẹp đẽ.
Vừa dịu dàng, vừa khiến người khác rung động.
Kiều Trân ngồi trên bậc thang, ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ dịu dàng, dỗ dành của Tần Dực Trì, dường như khác hoàn toàn với chàng trai nhiệt huyết, sôi nổi trên sân bóng rổ.
Anh nói: "Ngoan, duỗi chân ra, để tớ xoa cho."
Anh đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen trên vai, bên trong có dung dịch iod và thuốc mỡ, chắc là chuẩn bị cho trận bóng rổ.
Kiều Trân do dự một chút.
Trước đây, cô cũng thường xử lý vết thương cho Tần Dực Trì mà, điều này rất bình thường, không có gì cả...
Thêm vào đó, xung quanh rất yên tĩnh, hầu như không có ai, Kiều Trân tự trấn an, lặng lẽ duỗi chân phải ra:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT