Ánh mắt Giang Tuyết lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng phủ nhận: “Tôi không có, lúc đó tôi vừa mới xuống, tôi cũng không biết tại sao thằng bé lại đến đó.”
Giang Hoãn cười lạnh, cắt ngang lời biện bạch của cô ta: “Cô tin lời này sao?”
“Nếu đã định bịa chuyện thì cũng nên bịa cho giống một chút chứ!”
“Trẻ con ba tuổi có thể không nói được gì, nhưng Giang Tuyết, cô làm những chuyện này không sợ trời cao báo ứng sao?”
“Cô cũng là phụ nữ, sau này cũng sẽ có con!”
“Nếu con cô bị người khác lừa rơi vào chảo dầu, tim cô không đau sao?”
Giang Tuyết hoảng loạn, vội vã biện giải: “Tôi không có, cô đừng nói bậy.”
Giang Hoãn không để tâm, tiếp tục nói: “Giang Tuyết, ở đây không có ai khác, cô còn gì không dám thừa nhận?”
“Dám làm mà không dám nhận, tôi khinh thường cô!”
Giang Tuyết tức giận quát: “Cô đừng có nói bậy, tôi không có!”
Giang Hoãn ép sát từng bước: “Không có? Vậy tại sao cô không cứu đứa trẻ? Cô là người đứng gần nó nhất, cô hoàn toàn có thể lao tới kịp thời!”
“Thế nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ đứng một bên nhìn, thậm chí sau khi La Mẫn và những người khác lao ra, cô còn quay lưng rời đi!”
“Trong tình huống đó, chỉ có kẻ chủ mưu mới vội vã bỏ trốn để không bị phát hiện.”
“Giang Tuyết, chính cô đang chột dạ!”
Sắc mặt Giang Tuyết tái xanh vì tức giận, đôi mắt đỏ rực căm phẫn nhìn chằm chằm Giang Hoãn, gào lên:
“Đúng, là tôi thì sao chứ!”
Cơn giận dữ bùng nổ, suýt chút nữa cô ta đã thừa nhận kế hoạch của mình. Nhưng đúng lúc đó, một làn gió nhẹ lướt qua, vạt áo trắng tinh khẽ bay lên.
Vạt áo đó lướt ngang qua cánh cửa đang khép hờ.
Tim Giang Tuyết như ngừng đập một nhịp, lập tức hiểu ra rằng sau cánh cửa có người.
Đồng tử cô ta co rút, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, ngay lập tức đổi lời:
“Đúng, tôi chột dạ, bởi vì tôi thấy Tiểu Thiên trèo lên bếp nhưng không ngăn cản, vì tôi không biết trong bếp có dầu nóng, tôi cứ nghĩ đó là một cái bếp không dùng đến.”
“Khi thấy cô lao ra, tôi mới nhận ra có vấn đề, nhưng tôi không muốn để ý đến cô.”
“Cô là con điên, ai cũng cắn bừa, tôi làm sao biết cô lại giở trò gì nữa.”
“Thật ra, khi biết Tiểu Thiên suýt ngã vào chảo dầu, tôi đã hối hận.”
“Nhưng lúc đó các người đã đánh nhau rồi, nếu tôi can ngăn, chắc chắn cô sẽ càng tức giận. Trong lòng tôi cũng thấy áy náy vì Tiểu Thiên bị thương, nên tôi mới rời đi.”
Giang Hoãn sững sờ. Cô dám cược tất cả rằng chuyện này chắc chắn là do Giang Tuyết giật dây.
Rõ ràng ban nãy cô ta sắp nói ra, vậy mà đột nhiên lại đổi giọng.
Giang Hoãn hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh mắt Giang Tuyết dần trở nên tỉnh táo, cô biết mục đích của mình đã thất bại.
Nhưng không sao, vẫn phải có chút thu hoạch chứ!
Cô tiếp tục: “Được, cứ cho là chuyện này không liên quan đến cô đi, nhưng cô đã chứng kiến toàn bộ, cô biết rõ là Tiểu Thiên tự trèo lên bếp, biết tôi không hề cố ý xâm phạm một đứa trẻ ba tuổi.”
“Vậy tại sao lúc La Mẫn chạy ra, cô không đứng ra nói rõ sự thật?”
Nghe vậy, Giang Tuyết bỗng bật cười: “Tôi việc gì phải nói?”
“Chúng ta có quan hệ gì sao? Cô là gì của tôi?”
“Hơn nữa, các người có ai hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra đâu, không hỏi thì tôi nói làm gì!”
Giang Hoãn tức đến bật cười, cô nheo mắt, gật gù rồi đột nhiên bước lên một bước, giơ tay tát thẳng vào mặt Giang Tuyết.
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang dội khắp căn phòng, làm Giang Tuyết ngây người.
“Con đàn bà khốn kiếp, cô dựa vào đâu mà đánh tôi!” Sau khi phản ứng lại, Giang Tuyết phẫn nộ gào lên.