Dưới ánh sáng ban mai, Triệu Liên Thành dường như được phủ một lớp hào quang ấm áp. Khi những giọt mồ hôi rơi xuống, thỉnh thoảng còn phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Cảnh tượng này khiến Giang Hoãn không khỏi sững sờ nhìn chăm chú.

Bỗng nhiên, giọng chị Trần vang lên từ xa: “Hoãn Hoãn!”

Giang Hoãn hoàn hồn, nhận ra mình vừa nhìn người ta quá đỗi say mê, vội vàng thu lại ánh mắt, hơi đỏ mặt quay đầu đi về phía chị Trần.

“Chị Trần, sao chị lại tới đây? Sáng sớm đã xuống ruộng rồi à?”

Chị Trần cười đáp: “Làm buổi sáng thì mát mẻ, giữa trưa nóng lên thì nghỉ.”

“Đất nhà em xin xuống rồi à? Nhanh thật đấy!”

Vừa nói, chị ấy vừa liếc mắt nhìn Triệu Liên Thành, sau đó chọt khuỷu tay vào Giang Hoãn, ghé sát thì thầm:

“Chồng em không tệ đâu nhé! Không hổ danh là người đàn ông cứng rắn nhất quân khu!”

Giang Hoãn ngẩn người: “Người đàn ông cứng rắn nhất quân khu? Chị nói Triệu Liên Thành á?”

Chị Trần cười đầy ẩn ý: “Em không biết sao? Chồng em nổi tiếng khắp quân khu đấy. Mấy năm trước, trong các cuộc thi tán thủ và võ thuật, anh ấy đều lọt vào top ba!”

Giang Hoãn kinh ngạc, quay đầu nhìn Triệu Liên Thành, người vẫn đang vung cuốc đào đất đằng kia, khó hiểu hỏi:

“Anh ấy biết võ thì em có nghe qua, nhưng dù có vào top ba thì cũng đâu thể gọi là người đàn ông cứng rắn nhất được?”

Chị Trần khẽ thở dài: “Chuyện này chị nghe chồng chị kể. Vài năm trước, lúc đó anh ấy vẫn còn là một đại đội trưởng, trong một lần thực hiện nhiệm vụ, thông tin bị lộ, anh ấy bảo vệ cấp dưới rút lui, còn mình thì bị bắt.”

“Sau khi bị địch bắt, anh ấy chịu đủ mọi cực hình, bị dụ dỗ bằng thức ăn ngon và mỹ nhân nhưng vẫn không hé nửa lời.”

“Nghe nói bị tra tấn suốt một ngày một đêm, khắp người đều là thương tích!”

Giang Hoãn giật mình thốt lên, trong mắt hiện lên sự khó tin!

Trước đây, cô từng thấy những cảnh tượng này trên phim, nhưng chỉ là xem thôi nên không có cảm giác mãnh liệt.

Giờ biết được người bị tra tấn đó lại là người đang đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng dưng nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Chị Trần tiếp tục: “Mà phần gay cấn nhất là sau đó kìa.”

“Bị hành hạ suốt một ngày một đêm, kẻ địch cũng mệt mỏi nên tạm thời bỏ mặc anh ấy.”

“Ai mà ngờ được, ngay trong đêm hôm đó, anh ấy lại tự mình trốn thoát. Không chỉ vậy, còn một mình tiêu diệt toàn bộ 168 người trong doanh trại địch.”

“Đó là cả một đại đội đấy! Vậy mà không ai thoát khỏi tay anh ấy!”

“Á!” Giang Hoãn lại kêu lên, lần này không chỉ là kinh ngạc và xót xa, mà còn xen lẫn sự ngạc nhiên cùng vui sướng.

Thậm chí, ngay cả cô cũng không nhận ra rằng, khi nghe những chuyện này, trong lòng cô trào dâng niềm tự hào và kiêu hãnh vô hạn!

“Ban đầu, anh ấy chỉ là một đại đội trưởng, chính vì lần lập công đó mà được thăng chức lên tiểu đoàn trưởng ngay lập tức.”

“Anh ấy là một trong số ít người không có bằng cấp đại học mà vẫn được lên chức đấy!”

“Ở khu gia đình của bọn chị, gần như ai cũng từng nghe qua chuyện này. Không ít người còn muốn giới thiệu con gái nhà mình cho anh ấy nữa kìa.”

“Chỉ là, anh ấy không chịu!”

“Nếu không thì, Giang Tuyết – một thiên kim tiểu thư – sao lại cứ đeo bám Triệu Liên Thành như vậy chứ?”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play