Thanh Loan vừa bay đi, mèo đen vẫn nằm trên chiếc đệm mềm trên bàn, lặng lẽ quan sát mọi chuyện.

Thanh Loan là một linh thú cực kỳ cao ngạo. Chúng luôn cẩn trọng khi chọn chủ nhân, và phần lớn suốt đời cũng chẳng màng đến việc kết khế ước với nhân loại.

Lý ra, với tu vi thấp kém của Dung Chân, Thanh Loan hẳn phải chướng mắt nàng mới đúng…

Dung Chân cũng hiểu ý tứ của Thanh Loan. Ngay lập tức, nàng vội vã xua tay.

"Không không không, ngươi cứ về đi."

Nàng đẩy nhẹ đầu nhỏ của Thanh Loan ra. Thật ra, Thanh Loan không phải linh thú mà nàng muốn kết khế ước.

Bị cự tuyệt, Thanh Loan có chút hoang mang và ấm ức. Nó nghiêng đầu, dùng đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Dung Chân, tựa như muốn hỏi:

"Tại sao lại từ chối ta?"

Dung Chân thở dài. Chuyện về con Thanh Loan này cũng là một câu chuyện thú vị.

Nơi nàng sống nằm dưới chân núi Bích Nguyệt Tông, là một khu vực hoang vắng, gần rừng núi. Bích Nguyệt Tông thường xuyên vứt bỏ những linh thú bị thương xuống đây.

Dung Chân vốn đang nghiên cứu y thuật, nhờ những điển tịch luyện dược mà Tiết Cảnh Lam để lại. Vì vậy, nàng thường nhặt những con linh thú đáng thương ấy về phòng, giúp chúng chữa trị, đồng thời dùng chúng để thử nghiệm hiệu quả của dược liệu mình luyện ra.

Dần dần, nàng cứu được rất nhiều linh thú nhỏ. Sau khi vết thương lành hẳn, chúng cũng không quay về Bích Nguyệt Tông nữa, mà cảm ơn nàng xong liền trốn vào rừng sống tiếp.

Con Thanh Loan này cũng vậy.

Khi Dung Chân nhặt nó về, nó vẫn còn là một con Thanh Điểu bình thường.

Thanh điểu tuy không phải loài quá mạnh, nhưng vẫn quý hiếm hơn những linh thú khác. Không biết vì lý do gì mà một tu sĩ giàu có nào đó lại nỡ vứt bỏ nó đi.

Sau khi mang nó về kiểm tra, nàng phát hiện nguyên nhân:

Linh hoàn trên cổ nó đã bị tổn hại, dường như từng chịu một đòn kiếm khí cực mạnh, bị đánh vỡ hoàn toàn.

Cũng vì vậy mà Thanh Điểu đã mất đi giọng hót tuyệt mỹ.

Việc tu bổ linh hoàn vô cùng rắc rối, nên chủ nhân của nó có lẽ vì lười phiền phức mà thẳng tay vứt bỏ nó.

Nhưng Dung Chân lại không nghĩ vậy.

Trong thế giới tu chân này, nàng không cần lo nghĩ chuyện làm sao để trở nên mạnh hơn. Cuộc sống của nàng rất nhàn rỗi, có thời gian thừa thãi để làm những việc mình thích.

Vậy nên nàng đã dành ra ba ngày, tỉ mỉ tu bổ lại linh hoàn cho Thanh Điểu, sau đó dùng linh dược bồi dưỡng. Khi vết thương dần hồi phục, nó lại có thể cất tiếng hót.

Vào tối qua, thân thể nó bỗng phát sinh biến hóa.

Bộ lông tròn trịa xù xù trở nên thon dài, cả người tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng.

Ngay trước mặt nàng, nó đã tiến hóa thành Thanh Loan – một loài linh thú quý hiếm.

Tuy nhiên, vì tiêu hao quá nhiều linh lực, nó lại rơi vào giấc ngủ say. Có lẽ vừa rồi, tiếng "hát" của nàng đã đánh thức nó.

Dung Chân biết Thanh Loan trân quý đến mức nào.

Lại còn chịu chủ động kết khế ước với nàng… chứng tỏ nó thực sự rất thích nàng.

Thế nhưng, nàng lại cảm thấy bản thân không xứng với một linh thú cao giai như vậy.

Nàng sợ mình không thể bảo vệ nó tốt, nên vội vàng xua tay từ chối.

Thanh Loan nhìn chằm chằm nàng rất lâu, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật rằng nó đã bị từ chối.

Nó khẽ kêu một tiếng, vỗ nhẹ đôi cánh xinh đẹp rồi bay đi, chỉ để lại một chiếc lông đuôi mang theo ánh sáng lấp lánh.

Dung Chân đã quen với việc này.

Những linh thú từng được nàng cứu trị thường để lại cho nàng một món đồ nhỏ trước khi rời đi.

Nàng nhặt chiếc lông đuôi lên, cũng không thấy nó có gì đặc biệt trân quý.

Mở ngăn kéo dưới quầy thuốc, nàng tiện tay ném chiếc lông đuôi vào trong.

Nơi đó đã chất đầy đủ loại đồ vật kỳ quặc: một quả tùng khô, mấy viên mao cầu làm từ lông rụng của linh thú, thậm chí còn có cả vài chiếc đuôi lông được bó thành bó…

Toàn bộ đều là những thứ linh thú để lại cho nàng.

Dung Chân không biết chúng có ích lợi gì, chỉ đơn giản cất giữ làm kỷ niệm.

Bỗng nhiên, nàng cảm giác được một luồng ánh mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau.

Nàng rùng mình, quay lại nhìn.

Con mèo đen nàng vừa nhặt về đang chăm chú quan sát nàng. Đôi mắt vàng kim rực sáng lên giữa ánh đèn.

"Làm sao vậy?"

Dung Chân rất giỏi giao tiếp với linh thú, nên theo bản năng liền lên tiếng hỏi.

Mèo đen cao ngạo lắc lắc đuôi.

Hắn vừa rồi tận mắt chứng kiến cảnh nữ tu sĩ này dứt khoát từ chối lời mời kết khế ước của Thanh Loan.

Trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc, nàng không nhận Thanh Loan vì cảm thấy không xứng, hay là… vì đã phát hiện ra hắn không phải một linh thú tầm thường?

Đang suy nghĩ, mèo đen liền thấy nàng lấy một tấm phù chú khế ước ra, đặt trước mặt hắn.

"Mèo con, ngươi muốn ký khế ước với ta không?"

Dung Chân cười tủm tỉm đẩy tấm phù chú đến gần hắn.

"Tu vi của ta tuy thấp, nhưng ta biết làm rất nhiều món ngon nha~"

Mèo đen im lặng.

Hắn đã xác nhận rồi.

Nữ tu sĩ này đúng là đang có ý đồ với hắn!

Có lẽ nàng từ chối Thanh Loan vì đã nhìn ra hắn không phải một linh thú bình thường.

Hắn tất nhiên không thể đồng ý với yêu cầu hoang đường này.

Chờ đến khi có thể cử động lại, hắn nhất định sẽ rời đi.

Nhưng hiện tại… hắn còn quá suy yếu. Nếu nữ tu sĩ này mạnh bạo ép buộc, e rằng hắn không có sức phản kháng…

Nhân loại đúng là phiền phức!

Đáng giận!

Tất nhiên, Dung Chân chẳng hề biết gì về thân phận đặc biệt của hắn.

Nàng đơn giản chỉ muốn tìm một linh thú "còn yếu hơn cả mình" để ký khế ước thôi.

Nàng kiên nhẫn đẩy tấm phù chú đến trước mặt mèo đen một lần nữa.

"Ngươi không muốn sao?"

Mèo đen không trả lời, chỉ lười biếng cuộn tròn cái đuôi, vùi đầu xuống, tỏ vẻ không quan tâm.

Dung Chân nhìn hắn một lúc, cuối cùng vỗ nhẹ lên đầu hắn, giọng điệu có chút thất vọng:

"Không muốn thì thôi vậy."

Nàng không có ý ép buộc.

Dù cho con mèo đen này có vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ dụ…

Quay sang nồi thuốc, nàng cẩn thận rót dược ra chén, thổi nguội rồi đặt lên bàn.

"Đây là thuốc, giúp ngươi khôi phục sức lực. Nếu uống không nổi thì kêu một tiếng, ta sẽ bón cho ngươi."

Mèo đen: "…"

Ta không phải mèo!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play