"Hà Loan Tông trưởng lão còn bị thương, ta cũng phải tự mình xem xét mới biết được." Tiết Cảnh Lam không dám tùy tiện cam đoan trước mặt Dung Chân.
"Sư phụ, có thể làm được mà." Dung Chân lại quá không lo lắng mà cổ vũ hắn, dù gì sau này Thiên Lam Môn của bọn họ cũng sẽ trở nên rất lợi hại, cũng nhờ sư phụ và tiểu sư muội nữ chính của nàng.
A Huyền chớp thời cơ, từ trong lòng Dung Chân nhảy lên vai nàng, đôi mắt vàng kim liếc nàng một cái đầy ẩn ý.
Tiết Cảnh Lam đưa Dung Chân lên phi kiếm, tiếp tục bay về phía Âm Phong Cốc. Kiếm quang chói lọi trên đường đi khiến một tông môn khác chú ý.
"Có người thực sự dám mua Âm Phong Cốc sao?" Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân. Một vị tu sĩ áo trắng cúi đầu tỉ mỉ khắc một vật gì đó, vừa cười nhạt vừa nói: "Chỉ có hai người mà còn muốn lập tông môn ở đó, đúng là si tâm vọng tưởng."
"Con đường nhỏ ngoài Âm Phong Cốc vẫn luôn do tông môn chúng ta sử dụng, giờ bọn họ đến ở gần, có chút phiền phức rồi đây." Một vị trưởng lão tóc bạc vuốt râu nói.
"Vị Nguyên Anh chân nhân kia còn trẻ, chắc tu vi cũng không cao lắm. Yêu vật trong Âm Phong Cốc đủ để cho bọn họ nếm mùi đau khổ." Tu sĩ áo trắng nhếch môi cười nhạt.
Rất nhiều tu sĩ gần Âm Phong Cốc đều đang theo dõi động tĩnh của Tiết Cảnh Lam và Dung Chân, nhưng hai người họ lại hoàn toàn không để ý.
Hai thầy trò, cùng một con mèo, đang thảo luận xem sau khi vào Âm Phong Cốc thì ăn trưa cái gì. Dung Chân lười biếng, từ chối nấu cơm, Tiết Cảnh Lam đề nghị có thể để A Huyền thử làm một lần.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT